Chương 39: Tổ Trưởng

Dung Dung sờ sờ túi tiểu não của mình:

- Thứ Thứ, 100 là bao nhiêu nha?

Thứ Thứ suy nghĩ một chút, chắc chắn nói:

- Một trăm chính là mười người.

Mười người à?

Dung Dung tách ngón tay ra, hắn chỉ có mười ngón tay.

Thứ Hạng hào phóng đưa tay của mình qua:

- Lại thêm mười người nữa.

Dung Dung suy nghĩ một chút:

- Vẫn là không đủ.

Hắn đứng lên, muốn trượt xuống bậc thang trơn bóng, đi tìm các bằng hữu tới đây, mọi người cùng nhau gom góp một trăm.

Thứ Thứ vội vàng kéo áo khoác của hắn, kéo hắn trở về:

- Không cần phiền phức như vậy, dù sao thì trong lòng ta cũng biết.

Thứ nhất cũng chỉ có hai mươi người, lại thêm mấy người nữa, hắn chính là không đến đây.

Dung Dung ngồi trở lại, lại hỏi:

- Thứ Thứ, vậy một ngàn là bao nhiêu?

- Một ngàn là được...

Thứ nhất dừng một chút:

- Dù sao thì trong lòng ta cũng biết.

Không thể bại lộ trước mặt Mao Nhung Nhung.

Dung Dung chống đầu, ngẩng đầu nhìn bậc thang trơn bóng.

Một ngàn, khẳng định còn nhiều hơn so với một trăm, có thể phải vẽ đầy toàn bộ bậc thang trơn bóng mới có một ngàn.

Từ một điểm tích lũy đến một ngàn điểm, Thứ Ba cha ma ma vất vả rồi.

- Bọn họ vất vả chỗ nào vậy?

Thứ Thứ lớn tiếng nói:

- Ta vất vả lắm được không?

- Hả...

Dung Dung quay đầu lại, mới phát hiện vừa rồi mình không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng.

- Ta vất vả nhất, ta còn phải chăm sóc ngươi, làm ăn cho ngươi.

Thứ Thứ khốc liệt giơ khuôn mặt nhỏ lên:

- Tiểu hài xinh đẹp giống ta, một ngàn căn bản không nhiều, rất tiện nghi.

Dung Dung hỏi:

- Vậy ta phải chia mấy phần đây?

- Mao Nhung Nhung, ngươi...

Thứ Hai nhìn hắn:

- Ngươi cũng lấy một ngàn điểm đi, tuy ngươi là tiểu đầu đất, nhưng ngươi rất đáng yêu, cũng có thể lấy một ngàn điểm.

- Gia gia cũng muốn tích luỹ được một ngàn điểm.

- Đó là đương nhiên, ngươi cũng có thể lấy trong lòng bọn hắn thêm điểm.

- Ừm.

Dung Dung gật đầu.

Thứ Hai hỏi:

- Ngươi thêm vào được không? Bây giờ bọn họ mấy phần?

- Một ngàn điểm!

Dung Dung giơ cao tay nhỏ:

- Gia gia mời ta ăn trứng tráng Phiên Gia, thêm một ngàn điểm! Gia gia mang ta đi đến nhạc viên nhi đồng, thêm một ngàn điểm!

Tăng đến thật nhanh.

Tốc độ tăng lên nhanh chóng, xa xa chỉ còn lại một chút vợ chồng Tạ Thị.

Nếu như Dung Dung học được đơn vị khác, nhất định sẽ không tiếc một phân nào cho gia gia.

Hắn rất thích gia gia.

Thứ nhất không nói:

- Ngươi thêm quá nhiều.

- Không thể làm như vậy được không?

- Thôi bỏ đi.

Thứ Sáu nói:

- Mao Nhung Nhung, ngươi nói bí mật không có ý tứ, ta nói cho ngươi một bí mật ngươi cố ý nghĩ.

- Được rồi.

Dung Dung ngồi xuống trước mặt hắn, nghiêng đầu tới gần.

Thứ Thứ bưng miệng dán sát vào tai hắn:

- Bí mật này là Mao Nhung Nhung, ngươi là tiểu ngốc (...

Thứ Thứ còn chưa nói xong, Dung Dung đã ngẩng đầu lên, đầu đâm vào trên gương mặt của hắn.

- Ngao!

- Thứ Thứ, ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta không phải là tiểu đầu đất, ngươi mới ngốc.

Dung Dung giậm chân, tỏ vẻ cường điệu:

- Ngươi mới ngu (!)

Dung Dung chuẩn bị muốn đi, Thứ Thứ bưng lấy khuôn mặt nhỏ của mình, đáng thương tựa ở trên tường.

- Mao Nhung Nhung, ta đều bị thương! Mau đến đây xem ta!

Dung Dung quay đầu, một lần nữa ngồi xuống trước mặt hắn:

- Hả? Ta xem một chút.

Thứ Sáu buông tay ra, Dung Dung đâm vào mặt hắn, trực tiếp đâm thủng hắn:

- Một chút chuyện cũng không có, chỉ là có chút đỏ... Là ngươi tự bôi đỏ!

Dung Dung không phải là tiểu đầu đất, Dung Dung lại cực kỳ thông minh tiểu thiên tài!

Liếc mắt một cái đã nhìn thấy quỷ kế của Thứ Thứ.

Thứ nhất: Ngồi thẳng:

- Được rồi, vậy ta sẽ nói cho ngươi một bí mật chân chính.

Dung Dung một mặt chờ mong gật đầu, lại lắc đầu:

- Ta không tin.

- Thật sao?

Thứ Sáu nhìn vẻ mặt chờ mong của hắn:

- Ta đảm bảo sẽ không lừa ngươi.

Dung Dung suy nghĩ một hồi, quyết định ra tay chế nhân trước:

- Thứ Thứ là tiểu đầu đất.

- ...

Thứ Thứ kéo hắn qua:

- Ta nói cho ngươi

- Chúng ta phải làm tiểu tổ thay phiên lớn.

Vì bồi dưỡng năng lực tự chủ của bọn họ, sư phụ có quy định chế độ tiểu tổ trưởng thay phiên, mỗi tuần đều có hai tiểu tổ trưởng thay phiên, giúp sư phụ phát bộ đồ ăn, phát điểm tâm không nóng.

Tiểu tổ trưởng thay phiên rất khốc, khác biệt với những người khác!

Ánh mắt Dung Dung sáng lên:

- Thật sao?

- Thật ra ta đã đối đầu với bọn họ, tất cả bọn họ đều làm tiểu tổ lớn, chỉ có hai người chúng ta là không có, cho nên lần tiếp theo chính là chúng ta.

- Thứ Thứ, ngươi rất lợi hại!

Thứ tự tin chống nạnh:

- Đó là đương nhiên.

- Được rồi!

Dung Dung nắm lấy thứ thứ, oạch một tiếng, từ trên bậc thang trơn bóng trượt xuống.

Thứ Hai kéo hắn lại:

- Mao Nhung Nhung, chúng ta đã là người phải trở thành người thay phiên trong tiểu tổ, không thể như vậy được nữa!

Dung Dung nghi hoặc quay đầu lại:

- Cái gì?

- Chúng ta nhất định phải có khí chất của tiểu tổ, giống như gia tử trước kia.

Có câu nói lý, Dung Dung gật đầu:

- Thứ Thứ, vậy chúng ta nên làm như thế nào đây?

- Khi chính thức lên làm tiểu tổ trưởng thành, chúng ta nhất định phải huấn luyện một chút.

- Huấn luyện thế nào?

- Bắt chước!

Trong lúc ăn cơm tối, các bạn nhỏ đang ăn cơm trong quán cơm.

Động tác của Dung Dung và Thứ Thứ đồng bộ, chống đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn dán cùng một chỗ, nhìn tiểu tổ trưởng đương nhiệm Phiên Gia và Thự Điều phân phát bộ đồ ăn.

Thứ Thứ thật sự nói:

- Mao Nhung Nhung, chúng ta nhất định phải nghiêm túc quan sát bọn hắn làm việc như thế nào, như vậy đến lượt chúng ta, chúng ta mới có thể làm được hoàn mỹ.

Dung Dung gật đầu:

- Ừm.

Trong quan sát...

Tốt nhất là hạ xuống, trái xoay phải, quay đầu lại, nghiêm túc quan sát.

Phiên Gia nhỏ giọng nói:

- Thự Điều, ta bỗng nhiên cảm giác phía sau lành lạnh.

Thự Điều gật đầu:

- Ta cũng thấy.

Hai người trở lại đầu, phong tỏa Dung Dung và Thứ Thứ.

Dung Dung và Thứ Thứ mở to mắt to nhìn bọn họ chằm chằm.

Hai người từ trong rương lấy ra hai cái bàn ăn, đặt lên trên bàn của bọn họ:

- Cho các ngươi.

Dung Dung ngọt ngào và Thứ Thứ lạnh lùng:

- Cảm ơn.

Hai người lại đặt thìa, miệng và nước miếng lên trên bàn của bọn họ.

- Cảm ơn.

- Không cần khách sáo.

Thự Điều nói:

- Hai người các ngươi đừng có nhìn chằm chằm vào chúng ta nữa.

- Không thể lấy...

Dung Dung ngọt ngào và Thứ Thứ lạnh lùng lắc đầu:

- Chúng ta đang học tập.

Phiên Gia và Thự Điều giậm chân một cái, đi phát bộ đồ ăn cho những bằng hữu khác.

Ánh mắt Dung Dung và Thứ Thứ gắt gao đi theo bọn hắn, giống như dò xét theo đèn, tuyệt đối không buông tha bất kỳ động tác nào của bọn hắn.

Nhìn chằm chằm

Phiên Gia và Thự Điều lấy áp lực to lớn phát xong bộ đồ ăn, trở lại chỗ ngồi của mình.

Dung Dung và Thứ Thứ rốt cục thu hồi ánh mắt, quay đầu lại, ưu nhã đeo khăn nước miếng, nắm thìa nhỏ, chờ đợi bà bà trong quán mua cơm cho bọn họ, ngoan ngoãn nói một tiếng Cảm ơn.

Thứ Sáu nâng chén canh rau dưa lên:

- Dung Dung, cạn ly.

Dung Dung nắm thìa, múc một tôm bóc vỏ:

- Thứ Thứ, làm mô phỏng.

Đến từ tổ đội thay phiên, ưu (Bông) nhã ( Phổ))

"Bịch" một tiếng, vỏ tôm trong cái thìa của Dung Dung rơi vào trong chén canh của Thứ Thứ.

- Hả...

Dung Dung đứng lên khỏi băng ghế, bỏ thìa vào trong chén, lấy vỏ tôm ra rồi múc ra, còn thuận tiện lấy hạt đậu tương thứ hai.

Hai tiểu bằng hữu vui vẻ vỗ tay.

Lão sư Ôn nhìn bọn họ với vẻ mặt không hiểu.

Ăn xong cơm tối, Dung Dung và Thứ Thứ lấy khăn nước miếng xuống, ưu nhã lau lau miệng:

- Ăn ngon, cảm tạ đầu bếp, cảm tạ quán cơm bà bà, cảm ơn đại đương nhiên.

Ôn lão sư: ???

Hai tiểu hài này hôm nay thế nào rồi? Sao lại đột nhiên bắt đầu cảm tạ Đại Thiên Nhiên?

Nàng giống như vĩnh viễn không theo kịp tư duy của bọn nhỏ này, thật choáng váng...

Ăn cơm tối, xem TV, đi ngủ, sinh hoạt trong phúc lợi viện luôn luôn quy luật như vậy.

Trong ký túc xá, Dung Dung và Thứ Thứ mặc áo ngủ hoa văn bò sữa và áo ngủ đường vân ngựa vằn Dung Dung có áo ngủ bò sữa, Thứ Thứ mua về đều là đen trắng, Thứ Thứ cảm thấy rất hợp, nhưng Dung Dung nói hắn học được từ mình, Thứ Thứ không chịu thừa nhận.

Hai người ngồi trên giường nhỏ, cùng nhau nói chuyện phiếm.

-Thứ nhất, ta cảm thấy luyện tập cho chúng ta rất tốt.

-Ừm.

Thứ Thứ gật đầu:

- Nhưng mà chúng ta còn thiếu một chút luyện tập.

-Luyện tập gì?

-Ta nói cho ngươi biết.

Thứ thϊếp đã đi qua.

Không lâu sau, Ôn lão sư đứng ở cửa ký túc xá, vỗ tay.

-Các bằng hữu nhỏ, mời mọi người nhìn qua.

Bọn họ đều quay đầu lại, Dung Dung và Thứ Thứ cũng chia nhau ra nhìn Lão sư.

-Hôm nay là tuần lễ, ngày mai chính là một tuần lễ mới, cho nên, lão sư phải tuyên bố...

Thứ Thứ lập tức hiểu rõ, kéo ống tay áo của Dung Dung:

- Lão sư phải tuyên bố chúng ta là tiểu tổ lớn, không kịp luyện tập, mau chuẩn bị tốt!

-Được rồi.

-Hai người lập tức trượt xuống giường, chuẩn bị đến một lần thay phiên tiểu tổ đảm nhiệm chức vụ Thủ Tú.

Lão sư Ôn đang tuyên bố:

- Tuần lễ này, Thự Điều và Phiên Gia làm tiểu tổ trưởng thay thế của chúng ta, bọn họ hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, để cho chúng ta vỗ tay cổ vũ cho bọn họ.

Các bằng hữu dùng sức vỗ tay, Phiên Gia và Thự Điều ưỡn ngực lên, tiếp nhận tiếng vỗ tay.

Lão sư Ôn tiếp tục nói:

- Như vậy chu tiếp theo, tiểu tổ trưởng thay thế của chúng ta là

Thứ Thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Hắn xoay eo đi đến giữa sân, sau đó bày ra tư thế, Thứ ca đến rồi!

Lão sư Ôn dừng một chút, lộ ra nụ cười không mất lễ phép:

- Thứ Thứ, không sai là ngươi, ngươi đã biết chưa?

Hạng 1 ngẩng đầu lên:

- Ta đã tính toán.

-Được rồi. Còn có một tiểu tổ trưởng là...

Lão sư Ôn còn chưa tới thì dưới đáy giường đã truyền đến một tiếng sốt ruột.

-Lão sư chờ một chút, Thứ Thứ, ta không mang dép lê được!

-Hả? Ngươi cũng biết à?

Thứ Thứ quay đầu đi lên trước, nhìn thấy Dung Dung ngồi xổm trên sàn nhà, trong tay cầm dép lê.

Hắn đang muốn nhét chân của mình vào trong dép lê, nhưng chân của hắn lại cắm trên mặt đất, không thể coi thường được!

Quá tệ bánh ngọt.

Thứ Thứ...???

Hắn đang làm gì vậy?

Hắn giẫm chân lên mặt đất, sau đó cố gắng nhấc chân lên để đi dép lê.

Lão sư Ôn nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được gãi đầu.

Dung Dung bình thường rất thông minh nha?

Lão sư Ôn ôm hắn lên, đặt ở trên giường:

- Muốn đi giày như vậy.

Cảm ơn lão sư.

Dung Dung mang tiểu thϊếp vào, chạy chậm tiến lên, giữ chặt tay Thứ Thứ.

Thứ Thứ nhỏ giọng nhắc nhở hắn:

- Động tác ta thiết kế là chống nạnh.

À.

Dung Dung nắm tay hắn, chống nạnh!

Thứ Sáu nhìn cánh tay bị giữ chặt của mình:

- ...

Thôi bỏ đi.

Lão sư Ôn cười một cái:

- Các ngươi đều đã biết rồi à? Tiểu tổ trưởng tiểu tổ cuối tuần chính là Thứ Thứ và Dung Dung. Hai người các ngươi đừng chỉ lo đùa giỡn, cũng phải giúp đỡ bạn học khác, biết không?

Thứ Thứ nhấc tay cúi chào:

- Vâng, lão sư.

Dung Dung cũng giơ tay lên theo:

- Vâng.

Các bằng hữu vỗ tay hoan nghênh, nhưng dù sao vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Nguy rồi, gia tử thích khoe khoang, giống như truyền nhiễm cho Dung Dung và Thứ Thứ.

Sáng sớm thứ hai, tiếng chuông rời giường vang lên.

Dung Dung và Thứ Thứ lật người lại, đối mặt với mặt đất, mở mắt ra, đối mắt với đầu đất.

Xác nhận ý tứ của đối phương, sau đó hắn lập tức ngồi dậy.

Làm thay phiên tiểu tổ lớn lên đầu tiên! Không thể nằm ỳ!

Hai người nhanh chóng ngồi dậy, mặc quần áo và giày, đánh răng rửa mặt, vô cùng nhanh chóng.

Cuối cùng cũng đến lúc ăn sáng, Dung Dung và Thứ Thứ vây quanh tạp dề, đội mũ đầu bếp lên.

Dung Dung nói với Thành gia gia:

- Gia gia, hôm nay là ta làm tiểu tổ trưởng Úc.

Thành Tri Cận cười một cái, rất là cổ động:

- Oa, tiểu bệ hạ lợi hại như thế à?

Ừm.

Dung Dung thẹn thùng uốn éo, giúp đỡ mũ một cái.

Thứ Thứ cũng đỡ mũ, làm động tác tay, nhỏ giọng nói:

- A! Biubiubiu. Thứ ca nhất khốc!

Lão sư Ôn nhắc nhở bọn họ:

- Thứ Thứ, ngươi mặc tạp dề, không phải trang phục giả vờ giả vờ, đừng có đùa giỡn ở bên kia. Dung Dung, đừng nói chuyện phiếm. Mau tới phát bộ đồ ăn.

- Đến rồi.

Lão sư đẩy xe lăn nhỏ, Dung Dung và Thứ Thứ cũng đi theo.

Bọn họ dừng lại trước một cái bàn, Dung Dung và Thứ Thứ khom người xuống, lấy ra bàn ăn và cái thìa đặt ở trên bàn.

Các bằng hữu lễ mạo nói với bọn hắn:

- Cảm ơn các ngươi, Dung Dung và Thứ Thứ.

-Không cần khách sáo.

Oa, bọn họ đang nói với chúng ta Cảm ơn!

Dung Dung Thứ Thứ, bành trướng, cất cánh...

Lão sư Ôn vội vàng giữ chặt hai người bọn họ:

- Còn chưa gửi xong đâu, gửi xong rồi bay đi.

Cảm giác giúp đỡ người khác thật sự là quá tốt, Dung Dung và Thứ Thứ thu hoạch được rất nhiều rất nhiều "Cảm ơn", nguyên một buổi sáng đều ở trạng thái phiêu hốt, gió thổi qua, bọn họ đang bay theo.

Wu...

Không tốt, tiểu tổ trưởng của Phúc Lợi Viện sắp bay mất rồi!

Bọn họ bay phía trước, Ôn lão sư ở phía sau đuổi theo.

Ăn xong điểm tâm, buổi sáng phải lên lớp, nhưng mà lên lớp gì mà lão sư còn chưa nói với bọn hắn.

Trong phòng học, Dung Dung và Thứ Thứ ngồi cùng một chỗ, tổng kết công việc buổi sáng.

-Ta cảm thấy làm cho chúng ta rất tốt.

-Nhưng chúng ta có chút thất thần, chúng ta phải khống chế tâm tình của mình.

Dung Dung sờ sờ cái mông cẩn thận của mình:

- Ta không khống chế nổi.

Thứ Thứ cũng đi theo sờ sờ trái tim Dung Dung

-Phải cố gắng khống chế, ta không giống ngươi.

-Ừm.

-Trái tim của ta đập rất chậm, căn bản không nhảy.

-Hả?

Lúc này, sư phụ đứng trên đài, vỗ tay, hai người quay đầu lại.

-Các bạn nhỏ, sắp vào mùa hè rồi, mọi người đều cao, mặc áo khoác nhỏ cũng phải thay.

Các bạn nhỏ cúi đầu, sờ sờ cái áo khoác nhỏ của mình.

-Lần này, có một ông chủ quyết định làm quần áo cho mọi người theo yêu cầu.

Đại lão muốn giúp đỡ bọn hắn? Bọn hắn hiếu kỳ nhìn ra ngoài cửa.

Có người nhận ra:

- Thứ Thứ, ngươi...

Thứ nhất khϊếp sợ.

Phu nhân Tạ Thị đứng ở cửa vẫy tay với bọn hắn.

Xin chào, nhi tử! Xin chào, Dung Dung! Xin chào, nhi tử và bằng hữu của Dung Dung!

Trong phòng học, giáo sư Ôn tiếp tục nói:

- Sáng hôm nay, chúng ta phải hoàn thành ba nhiệm vụ.

-Đầu tiên, phải bỏ phiếu chọn ra màu sắc thích hợp, làm màu sắc của tiểu áo khoác; thứ hai, mỗi người chọn một người thích dán tranh tường, có thể dán ở trên quần áo; thứ ba, mỗi người đều phải đo chiều cao và thể trọng của người đó.

-Trên đường gia nhập tiểu bằng hữu, Dung Dung và Thứ Thứ, trên áo khoác nhỏ lúc đầu không có đồ án, hiện tại cũng có thể chọn đồ án mình thích.

-Được, vậy bây giờ mời Tạ tiên sinh và Tạ phu nhân giới thiệu cho chúng ta một chút nhan sắc của tiểu áo khoác lần này, các bạn nhỏ vỗ tay một cái.

Dung Dung vỗ tay, Thứ Thứ ôm tay, lông mày nhíu lại.

Sao bọn họ lại gặp nhau? Làm theo yêu cầu quần áo, phải tốn rất nhiều tiền chứ?

Tạ tiên sinh và Tạ phu nhân ôm các loại vải vóc màu sắc, đi vào phòng học.

Tạ phu nhân dịu dàng nói:

- Các bạn nhỏ, hôm nay mang đến cho mọi người năm loại vải vóc màu sắc, có thể làm cho mọi người mặc vào những chiếc áo khoác mùa hè, mọi người có thể chọn lựa một cái.

-Một khối màu lam, màu sắc trên người các ngươi, nhưng khá là thông khí, thích hợp làm quần áo mùa hè.

-Một khối màu vàng nhạt, màu sắc mùa hè này khá là không biết hút nóng...

Mỗi lần Tạ phu nhân giới thiệu một loại, Tạ tiên sinh lại cầm vải vóc đến, để cho các bằng hữu nhỏ xem xét, sờ soạng một chút.

Khi đi đến trước mặt Thứ Thứ, Thứ Thứ nhỏ giọng nói:

- Sao các ngươi có thể đi vào được?

Tạ tiên sinh cười một cái:

- Dung Dung gia gia có thể làm đầu bếp ở đây, ma ma của ngươi cũng muốn đi vào thăm ngươi, chúng ta nghĩ ngay đến biện pháp này.

Đáng mừng đáng chúc, bọn họ rốt cục thành công tiến vào trong nội bộ phúc lợi, dẫn trước gia gia một bước.

Thứ Thứ sờ sờ vải vóc:

- Không biết sẽ rất phiền phức sao?

-Không biết.

Dung Dung chống đầu, nhắc nhở hắn:

- Thứ Thứ, có thể thêm vào.

-Ừm...

Thứ Thứ suy nghĩ một chút:

- Lại thêm một điểm, hiện tại là hai điểm.

Các bạn nhỏ bỏ phiếu lựa chọn vải vóc, cuối cùng chọn màu vàng nhạt.

Thứ Thứ nghiêng đầu:

- Lòng đỏ trứng màu, vậy chẳng phải chúng ta biến thành gà con rồi à?

Các bằng hữu chỉnh hắn:

- Là màu vàng nhạt, không phải màu đỏ như trứng!

Dung Dung gật đầu phụ hoạ:

- Đúng vậy, ta ghét nhất là lòng đỏ trứng.

- ...

Dung Dung và Thứ Thứ đều là tiểu đầu đất!

Xác định màu sắc, tiến vào quá trình tiếp theo.

Chọn lựa tranh dán tường.

Tạ phu nhân lấy ra mấy quyển sách, biểu hiện đồ án cho bọn hắn, để cho bọn hắn tùy ý chọn.

Phiên Gia nói:

- Ta muốn Phiên Gia.

Ngọc Mễ nói:

- Ta muốn Ngọc Mễ.

Dung Dung sờ sờ túi tiểu não của mình:

- Dung Dung là cái gì?

-Là "Mao Nhung Nhung" chứ.

Thứ Sáu lật sách ra xem.

- Mao Nhung Nhung, cái đuôi thỏ này vừa hợp với ngươi.

Dung Dung lắc đầu.

Thứ Lại lật một tờ:

- Vậy thì cái đuôi của con cừu nhỏ này đi.

-Cái đuôi sóc.

-Cái đuôi của con gấu nhỏ.

Đủ loại cái đuôi.

Dung Dung lắc đầu:

- Ta không có cái đuôi, Thứ Thứ ngươi chọn trước đi.

-Ta...

Thứ Tư suy nghĩ:

- Ta phải đâm!

- Thứ?

Tạ phu nhân đang biết, nàng lật ra một tờ sách yêu cầu:

- Thứ Thứ có muốn nhỏ hơn con nhím hay không? Rất đáng yêu. Dung Dung có thể chọn tiểu chuột, hai con động vật hình thể không kém nhiều, nhưng một con có gai, một con có Nhung Nhung, rất thích hợp với các ngươi.

Thứ Thứ và Dung Dung trao đổi ánh mắt, gật đầu nói:

- Được rồi.

Dung Dung lại nhắc nhở Thứ Thứ một lần nữa:

- Thứ Thứ, thêm vào.

-Vậy thì thêm một chút nữa.

Tạ phu nhân không hiểu rõ:

- Các ngươi đang nói thêm gì vậy?

Dung Dung vừa chuẩn bị nói, Thứ Chính đã che miệng hắn:

- Không có gì.

-Hiện tại chúng ta là tổ trưởng, muốn giúp đỡ những bạn học khác, bây giờ chúng ta đi giúp bọn họ chọn đồ án, đi!

-Được rồi.

Cha mẹ của Thứ Ba, hiện tại đã đạt được: Ba phần.

Khoảng cách một ngàn, còn kém chín trăm chín mươi bảy điểm, dựa theo tốc độ điểm tích lũy trước mắt, còn cần chờ đợi năm trăm ngày là có thể đón Thứ Thứ về nhà.

Dung Dung vụиɠ ŧяộʍ đi đến bên cạnh Tạ phu nhân, nhẹ nhàng chạm vào ống tay áo của nàng, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng quát:

- Di di, gia gia của ta có phải làm việc với ngươi ở một công ty hay không?

Tạ phu nhân ngồi xổm xuống:

- Đúng vậy.

Vệ Bình Dã và Tạ phu nhân ký với một công ty quản lý ngôi sao, vẫn là Tạ phu nhân giới thiệu giúp hắn.

Gia gia và Dung Dung gọi điện thoại qua.

Dung Dung nghiêm túc hỏi:

- Vậy gia gia ta làm việc có tốt không? Có ai cổ vũ hắn không?

-Gia gia của ngươi làm việc rất tốt, hắn rất có thiên phú biểu diễn, lão sư thường xuyên khen hắn, ngươi không cần lo lắng.

Vệ Bình Dã đương nhiên có thiên phú biểu diễn.

Lúc trẻ dưới sự giám sát của Hoàng Đế, còn có thể bình an vượt qua hai mươi năm.

Đến hiện đại, rõ ràng là chém chết loạn Thần của Hoàng Đế, bình thường vẫn rất cát điêu, hắn tuyệt đối không thừa nhận mình là loạn Thần tặc.

Đều là lấy sinh mệnh tôi luyện ra để diễn kỹ, tuyệt đối cao siêu.

Tạ phu nhân nhớ lại mấy lần mình đứng ngoài quan sát biểu diễn của Vệ Bình Dã, đột nhiên tăng mạnh, tuyệt đối rất mạnh.

Dung Dung nở một nụ cười:

- Quá tốt, cảm ơn di di.

-Đúng, Vệ gia gia cũng cạo râu đi, hiện tại rất đẹp trai, đợi chút nữa tháng sau ngày quan sát, ngươi có thể nhìn thấy hắn.

Tạ phu nhân xoa xoa khuôn mặt nhỏ của hắn:

- Dung Dung, ngươi thật đáng yêu, còn lo lắng gia gia.

-Nếu như di di nhìn thấy gia gia, có thể giúp ta nói chuyện ủng hộ với gia gia không?

-Được rồi.

Lúc này, Thứ Thứ nhìn nơi này một chút, lớn tiếng nói:

- Tiểu tổ trưởng Dung Dung, mau tới giúp chúng ta chọn đồ án, đừng lười biếng.

-Đến rồi!

Tiểu tổ trưởng Dung Dung giống như siêu nhân xuất hiện:

- Ta đến đây!