Chương 40: Áo khoác

Một đám tiểu bằng hữu vây quanh ở bên cạnh cái bàn, chọn lựa đồ án.

- Nơi này có rất nhiều loại Phiên gia, Đại Phiên gia, Tiểu Phiên gia, Trung Phiên gia, Dung Dung, ngươi là tiểu tổ trưởng, ngươi giúp ta chọn...

Phiên Gia ngẩng đầu lên, khϊếp sợ phát hiện:

- Dung Dung, ngươi đang chảy nước miếng!

Lão sư nghe thấy lời này, vội vàng xông lên trước, từ trong cái miệng nhỏ của Dung Dung rút ra khăn tay của hắn, giúp hắn lau miệng.

Dung Dung ngây ngốc cười một tiếng:

- Phiên gia, đồ ăn rất ngon.

Phiên Gia giậm chân:

- Dung Dung!

Dung Dung lấy khăn tay che miệng lại, nhìn mấy người phiên gia trước mặt, suy nghĩ một chút:

- Ta cảm thấy cái tên Phiên Gia to lớn này rất tốt...

Phiên Gia gật đầu:

- Ừm.

Dung Dung nhổ nước miếng:

- Khẳng định rất ngon, đỏ thẫm.

Ở Dung Dung nơi này, ăn ngon tương đối xinh đẹp.

Phiên Gia choáng hồ.

Thứ Thứ kéo hai người bọn họ lại:

- Chúng ta tìm được vé, Thích Đại Phiên Gia nhấc tay.

Cách này rất tốt, Dung Dung giơ cao bàn tay nhỏ của mình, Thứ Thứ cũng giơ tay lên.

Dung Dung nhìn các bằng hữu xung quanh:

- Phiên gia ngươi xem, vẫn là người thích đại Phiên gia khá nhiều, ta không chọn sai.

Phiên Gia miễn cưỡng tiếp nhận kết quả này:

- Được.

Lúc này, Tạ phu nhân cầm giấy bút đi lên trước:

- Các ngươi đều chọn xong chưa? Di di giúp các ngươi làm một bản ghi chép.

Chọn xong rồi!

Các bằng hữu nhỏ vây nàng ở giữa:

- Di di, ta là Phiên Gia, ta chọn cái này.

Được.

Tạ phu nhân ghi nhớ kỹ tên và số hiệu của đồ án.

Thứ Thứ lôi Dung Dung từ trong đội ngũ ra, khó chịu nói:

- Chúng ta chờ một chút rồi đi vào, chúng ta là tiểu tổ trưởng, có lẽ để bọn hắn vào trước.

Dung Dung gật đầu:

- Ừm.

Thế là hai người nắm lấy tay nhau, đứng ở bên ngoài chờ các bằng hữu nói xong.

Nhưng lúc đầu, tiểu bằng hữu cũng không nhiều, rất nhanh đã đến lượt bọn họ.

Dung Dung nắm lấy Thứ Thứ, muốn đi qua, nhưng bỗng nhiên phát hiện Thứ Thứ làm sao cũng không kéo được.

Dung Dung quay đầu lại:

- Thứ Thứ?

Thứ Thứ bóp bóp nắm đấm của mình, hắng giọng một cái, sau đó trấn định tự nhiên đi lên trước.

Tạ phu nhân cố ý hỏi hắn:

- Tiểu bằng hữu, ngươi tên là gì? Ngươi chọn đồ án gì?

Thứ Thứ bật thốt lên, không dừng lại:

- Ta là con nhím, ta chọn Dung Dung.

Hắn kéo chặt Dung Dung:

- Bằng hữu của ta, hắn tên là Mao Nhung Nhung, Thứ Thứ

Dung Dung...?

Các bằng hữu: ??

Tạ phu nhân: ???

Thứ ca, ngươi thật khẩn trương, khẩn trương đến mức nói đều sai.

Thứ Thứ phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ từ từ đỏ lên:

- Ta...

Dung Dung muốn giúp hắn bổ cứu:

- Ý của Thứ...

Tạ phu nhân mỉm cười với hắn:

- Di di biết, các ngươi tới xác nhận một chút, có phải là hai đồ án này hay không?

Dung Dung kéo Thứ Thứ tiến lên, Thứ Thứ giận dữ hiếm có, trốn ở phía sau Dung Dung:

- Vâng, chính là cái này.

-Được, vậy di di giúp các ngươi ghi chép.

Dung Dung vui vẻ nói:

- Cảm ơn di di.

Thứ Thứ đỏ mặt đuổi theo:

- Cảm ơn di di.

Tạ phu nhân cứng rắn một chút, mặc kệ như thế nào thì cuối cùng cũng có tiến bộ, từ "A di" biến thành "Di di", chồng từ thân thiết hơn cắt.

Chọn xong đồ án, các bằng hữu nhỏ sẽ đi đo cân nặng của thân thể.

Bọn họ vốn đo thân thể cao, đều muốn đi bệnh viện đo lường.

Nếu như không đi bệnh viện thì sẽ phải dùng tay đo chiều cao, sau đó gọi là cân điện tử, gọi là cân điện tử kiểu cũ, gọi là loại đồ ăn.

Dù sao thì đại bộ phận tên của bọn hắn đều là hoa quả rau quả, rất xứng đôi.

Nhưng hôm nay, đại lão giúp đỡ bọn hắn lại mang đến cho bọn hắn một bộ dụng cụ đo lường thân thể, chỉ cần đứng ở trên mặt là được.

Rất bạo.

Các bạn nhỏ lập đội, mỗi người một dụng cụ.

Dung Dung và Thứ Thứ với tư cách là tổ trưởng, khiêm nhường xếp ở phía sau đội ngũ.

Dung Dung nắm lấy tay Thứ Thứ, nhỏ giọng hỏi hắn:

- Thứ Thứ, có phải ngươi rất thẹn thùng hay không?

- Không có!

Âm thanh của Thứ Thứ từ lớn biến nhỏ:

- Ta mới không thẹn thùng...

- Không sao, ngươi là tiểu hài tử của di di.

Dung Dung vui vẻ xoay người:

- Vậy có thể cho di di thêm chút sao?

- Có thể, lại thêm một chút nữa.

- Mới một chút? Nhiều hơn một chút.

- Vậy thì thêm hai điểm là được rồi.

Đáng mừng đáng chúc, Dung Dung lại tranh thủ được điểm danh cho cha mẹ Thứ Thứ.

Rất nhanh, chính đến lượt hai người bọn họ, Dung Dung và Thứ Thứ ngẩng đầu lên, nhìn máy móc cao lớn trước mắt.

Quá lớn!

Thứ Thứ kéo Dung Dung đến sau lưng:

- Mao Nhung Nhung, cẩn thận, để ta tới trước!

Hắn nhanh chân đi đến bên cạnh máy móc, đã đo đạc xong các bằng hữu trợ giúp hắn:

- Thứ Thứ, ngươi phải đứng vững ở đây, đừng nhón chân.

Thứ Thứ đứng vững, sau đó cảm giác như bị thứ gì đó nhẹ nhàng va vào.

Các bằng hữu kéo hắn xuống:

- Có thể.

Dung Dung học bộ dáng của Thứ Thứ vừa rồi, khẩn trương nắm tay nhỏ đứng ở trên máy móc.

Các bằng hữu nhìn màn hình:

- Dung Dung, ngươi thấp hơn Thứ ca.

Thứ Thứ kiêu ngạo ngẩng đầu lên:

- Bởi vì ta luôn muốn bảo vệ Mao Nhung Nhung.

Các đại nhân cũng không biết giữa hai chuyện này có gì liên quan, nhưng các bằng hữu nhỏ luôn có thể lĩnh ngộ rất nhanh.

- Oa, rất bạo!

Hoàn thành ba nhiệm vụ sáng hôm nay, vợ chồng Tạ Thị cũng phải trở về.

Tạ phu nhân nói với bọn họ:

- Các bạn nhỏ đừng sốt ruột, ba ngày sau bộ đồ mới sẽ được đưa tới.

Thứ Thứ khốc liệt ôm tay:

- Chúng ta không sốt ruột.

- ...

Dung Dung rất xứng đôi tay giơ lên:

- Di di, ta rất sốt ruột.

Thứ Qua xoay qua:

- Hả? Mao Nhung Nhung, ngươi đứng ở bên cạnh nào?

Dung Dung cúi đầu nhìn chỗ đứng của mình và Thứ Thứ:

- Thứ Thứ, ta đứng bên phải.

Tạ phu nhân cười lên tiếng:

- Dung Dung, ngươi thật đáng yêu.

Dung Dung thẹn thùng.

Tạ phu nhân ngồi xuống trước mặt các bằng hữu, kéo tay bọn họ:

- Di di muốn giao cho mọi người một nhiệm vụ, mọi người có thể hoàn thành được không?

Dung Dung gật đầu:

- Có thể...

Thứ Thứ che miệng hắn lại:

- Trước tiên ta muốn nghe thử là nhiệm vụ gì đã.

Không phải nhiệm vụ quá khó. Chúng ta còn muốn cho mọi người một ít đồ chơi, các bằng hữu nhỏ trở về muốn tưởng tượng, mình thích nhất là đồ chơi gì.

Các bạn nhỏ hỏi:

- Tiểu xe lửa được không?

- Được nha.

- Vậy máy bay điều khiển cũng có thể lấy được sao?

- Có thể, cái gì cũng có thể.

Tạ phu nhân xoa xoa tay nhỏ của Dung Dung và Thứ Thứ:

- Tiểu tổ trưởng phải chịu trách nhiệm thu thập đồ chơi mà các bằng hữu thích, chờ qua mấy ngày di di sẽ đưa bộ trang phục mới tới, các ngươi muốn nói cho di di, các ngươi phải thu thập thông tin.

Dung Dung ưỡn ngực nhỏ:

- Không thành vấn đề!

Thứ Thứ không nói lời nào, Dung Dung kéo hắn một cái:

- Thứ Thứ, nhiệm vụ lớn của tiểu tổ này, chúng ta là tiểu tổ trưởng.

Thứ Thứ phân vân một chút, cuối cùng gật đầu:

- Được.

- Vậy thì di di đi trước đi, bằng hữu nhỏ bái bai.

- Di di bái bai.

Các bằng hữu nhỏ giơ tay lên phất phất, Dung Dung nắm lấy tay Thứ Thứ, để hắn cũng giơ tay lên.

Đại lão bản và Đại minh tinh, các bằng hữu nhỏ tụ tập ở trên thao trường nói chuyện phiếm.

- Thứ ca, ta muốn điều khiển máy bay, ngươi phải nhớ kỹ...

Thứ Thứ gật đầu:

- Biết rồi.

- Thứ ca, ta... ta muốn xe lửa nhỏ!

- À.

Mỗi người bọn họ mới nói một món đồ chơi, cuối cùng nhìn về phía Dung Dung:

- Dung Dung, ngươi muốn đồ chơi gì thì nói nhanh lên.

- Ta muốn...

Dung Dung suy nghĩ một chút:

- Ta muốn đánh xe.

- Xe bị hỏng à?

- Đúng vậy, chính là cửa hàng tiện lợi, chỉ cần cần một đồng tiền, ngồi ở trên mặt sẽ dao động.

Hắn nói như vậy, các bằng hữu đều hiểu.

- Dung Dung, chúng ta nơi này lại không có cửa hàng tiện lợi và siêu thị, cho nên không thể mua đồ chơi này.

- Có đúng không?

Thứ Thứ nghiêm túc nói:

- Đương nhiên, những thứ này đều là bộ xương.

- Được.

Dung Dung chống đầu:

- Vậy ta còn muốn một cái.

Thứ Thứ vạch lên ngón tay, kiểm kê thứ bọn họ muốn:

- Điều khiển máy bay, xe lửa nhỏ, xe mở mui nhỏ...

Hắn bỗng nhiên phản ứng lại:

- Các ngươi không phải đều là thứ trong nhạc viên nhi đồng sao?

Các bằng hữu cũng giật mình hiểu ra:

- Đối với...

- Vậy chúng ta dứt khoát phải có một nhạc viên là được rồi, đang xây dựng ở trên thao trường, mỗi ngày đều có thể chơi.

- Được!

Thứ Thứ nói:

- Muốn đi vào chơi thì nhất định phải tìm ta mua vé.

Tiểu Thiên Tân Thứ Thứ của Kinh Thương Tiểu Thiên.

Các bằng hữu đều kinh ngạc đến ngây người.

Sau ba ngày, một buổi sáng sớm, Tạ phu nhân đang dẫn dắt nhóm tiểu áo khoác tới.

- Mọi người đều đến xem quần áo của mình đi, đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng bây giờ lại mặc vào rồi.

Các bạn nhỏ chạy đến trên đài giảng, cầm lấy áo khoác nhỏ của mình.

Mỗi người đều có ba món, có thể thay đi giặt, còn có một món khá là lớn, ngộ nhỡ cao lớn, là có thể mặc món này.

Chiếc áo khoác màu vàng nhạt là ngắn tay, mùa hè mặc thật lạnh thoải mái.

Dung Dung cầm lấy tiểu áo khoác của mình, đặt ở trên người, khoa tay một cái.

Thứ Thứ cũng cầm quần áo của mình, nhưng không kích động như vậy, không nói chuyện.

- Không cần khách sáo.

Tạ phu nhân cười cười, nói với Dung Dung:

- Dung Dung có muốn mặc bây giờ hay không? Di di giúp Dung Dung mặc không tốt à?

Dung Dung suy nghĩ một chút, lắc đầu:

- Không tốt.

- Không tốt?

Tạ phu nhân nghi hoặc:

- Vì sao không tốt?

Dung Dung nghiêm túc nói:

- Dung Dung có thể tự mặc quần áo, hơn nữa di di là nữ sinh, Ôn lão sư nói, nữ sinh không thể để nam sinh thay quần áo.

- Vâng!

Các bằng hữu biểu thị đồng ý:

- Chúng ta có thể tự đôi!

Tạ phu nhân nhìn Ôn lão sư một chút:

- Vậy thì giáo viên Ôn cũng là nữ sinh mà.

- Ôn lão sư là lão sư.

Lão sư Ôn lặng lẽ chỉ một ngón cái về phía bọn họ, không sai, bình thường lão sư dạy rất tốt.

- Được.

Tạ phu nhân đứng lên:

- Vậy ta đi ra ngoài...

Nàng dừng lại một chút, sau đó kéo Tạ tiên sinh qua:

- Đây là nam sinh, để nam sinh thay quần áo cho các ngươi chứ.

-Cũng không được nữa.

Các bạn nhỏ nghiêm túc lắc lắc tay:

- Chúng ta không quen biết nam sinh này, là người xa lạ, cũng không thể giúp chúng ta thay y phục.

Tạ tiên sinh muốn đấu tranh:

- Rõ ràng đã gặp rất nhiều lần, không phải là người xa lạ.

Bọn họ gϊếŧ người có giới hạn

- Chính là người xa lạ, ngay cả tên của ngươi chúng ta cũng không biết nói, cho nên mới là người xa lạ.

-Được, vậy chúng ta ra ngoài trước.

-Biết rồi.

Phu thê Tạ Thị đau lòng vì cơ hội thay quần áo cho các bằng hữu, chỉ có thể thối lui đến bên ngoài ký túc xá, giao lưu cảm tưởng.

-Thật đáng yêu.

Tiến bộ rất lớn.

Hai vợ chồng đối mặt một chút, trao đổi ánh mắt kiên định:

- Tiếp tục cố gắng, và cố gắng.

Trong ký túc xá, Dung Dung đang tự cởϊ qυầи áo.

Dung Dung đã sớm học được cách cởϊ qυầи áo của mình.

Hắn ngồi ở trên giường, hai tay nắm lấy góc áo khoác nhỏ, đi lên kéo một cái, sau đó gọi .

-Thứ Thứ, có thể giúp ta một chút hay không...

Thứ Thứ đã sớm cởi bỏ áo khoác nhỏ, hắn mặc quần áo ngắn ngủi, vượt qua lan can giữa giường nhỏ, đi đến bên cạnh Dung Dung, kéo quần áo của hắn, cứu đầu của hắn từ trong quần áo ra.

-Được.

-Cảm ơn Thứ Thứ.

Dung Dung cầm lên chiếc áo khoác màu vàng nhạt, phân rõ mặt chính rồi trải lên trên giường.

Dựa theo lời lão sư dạy hắn, trước bộ tay áo, sau bộ đầu.

Sau một hồi đấu tranh, Dung Dung thuận lợi mặc vào một cái áo khoác ngắn tay màu vàng nhạt.

Hắn ngồi ở trên giường, cúi đầu, sờ sờ tiểu kho chuột trước ngực.

Đó là một con chuột nhỏ màu trắng, được giấu ở trong vỏ hạt dẻ, vỏ hạt dẻ màu nâu, nhìn rất bóng loáng.

Khuôn mặt nhỏ của con chuột dán trên mặt đất, để trống một chút, khuôn mặt nhỏ của nó giống như đúc.

Lúc này, Thứ Thứ cũng mặc vào áo khoác mới.

Dung Dung nhìn quần áo của hắn, trước ngực của hắn là một cái gai nhỏ, gai nhỏ cũng giống như thịt thịt, nhưng trên lưng của nó lại có một cái vỏ gai nhọn.

Nhìn lên thì chính là thứ thứ nhất.

Dung Dung vươn tay ra, cẩn thận sờ sờ quần áo của Thứ Thứ.

Hắn sợ hãi bị đâm.

Thứ Thứ không nói gì, giữ chặt tay của hắn, đặt ở trên quần áo:

- Không đâm ngươi đâu.

Dung Dung nở một nụ cười với hắn:

- Và cái đầu của Thứ Thứ sờ thật tốt.

Thứ Thứ cũng sờ sờ vào con chuột trên quần áo của hắn:

- Mẹ nó, con chuột này rất giống ngươi.

Con chuột này! Không phải chuột!

Dung Dung thu tay lại, trượt xuống giường, đi giày:

- Ta muốn đi ra ngoài.

Thứ Thứ nhìn hắn đi ra ngoài, ôm tay, hừ một tiếng:

- Mao Nhung Nhung không phải là chuột trong tiểu kho, Mao Nhung Nhung là gà Tiểu Hoàng, hay là gà Tiểu Hoàng chân ngắn.

Hắn nhảy xuống giường, cũng đi theo ra ngoài.

Dung Dung đứng ở trước mặt Tạ phu nhân xoay quanh:

- Di di, quần áo rất đẹp, rất dễ chịu, cám ơn ngươi.

Không cần khách sáo.

Thứ Thứ đi lên trước, khốc khốc nói:

- Cảm ơn nha.

Tạ phu nhân cũng khốc liệt đưa tay ra hiệu với hắn:

- Không cần khách sáo.

Tạ phu nhân hỏi bọn họ:

- Lần trước di di an bài cho các ngươi một nhiệm vụ, hiện tại nhiệm vụ hoàn thành như thế nào?

Dung Dung nói:

- Phiên Gia thích tiểu Hỏa Xa, Thự Điều thích điều khiển máy bay...

Thứ Thứ trực tiếp nói:

- Chúng ta đều thích nhạc viên trẻ tuổi, có thể xây dựng một nhạc viên trẻ ở đây không?

Tạ phu nhân kinh ngạc đến ngây người:

- A... A...

Ở trong phúc lợi viện xây dựng một nhạc viên trẻ tuổi?

Thứ Thứ nói:

- Chúng ta muốn mỗi ngày đi nhạc viện nhi đồng chơi, nhưng nhạc viện nhi đồng quá xa.

Dung Dung vội vàng nói:

- Thứ Thứ, như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền, hơn nữa nhạc viên trẻ con không phải là đồ chơi.

Lúc này, bên cạnh bọn họ truyền đến một âm thanh.

xây, đều có thể xây.

Tạ phu nhân không thể tin nhìn trượng phu của mình.

Dung Dung ngẩng đầu lên, nhìn về phía cha của Thứ Thứ.

Oa, hắn bỗng nhiên phát hiện, Thứ Thứ giống như Thứ Thứ, đều là lạnh lùng.

Rất bạo!

Cha của Thứ Thứ nói lời này, những tiểu bằng hữu khác cũng rầm rầm một cái, trực tiếp vây đến bên cạnh hắn.

Thứ Thứ cũng có chút kinh ngạc, hắn chỉ là tùy tiện nói một cái, cố ý đối nghịch với bọn hắn mà thôi.

Tạ tiên sinh tiếp tục hỏi:

- Chính là giống như đúc với bên trong cổ trấn Đào Nguyên, có thể sao? Phải xây ở trong nội viện phúc lợi hay là xây ở đối diện?

Tạ phu nhân che miệng hắn:

- Im miệng ngươi đi.

Tạ tiên sinh bình thường không nói lời nào, một tiếng kinh người!

Không hổ là lão già .

Các bằng hữu nhỏ xông lên trước:

- Có thể!

Ta muốn đập đập!

Tiểu Hỏa Xa! Tiểu Hỏa Xa!

Dung Dung cũng đi theo chen vào:

- Thúc thúc, ta muốn đánh xe...

Thứ Thứ một tay giữ chặt hắn, Dung Dung quay đầu nhìn hắn, lại nhìn cha của Thứ Thứ, suy nghĩ một chút, vẫn là ngăn cản xe lung lay hấp dẫn, và Thứ Thứ đứng cùng nhau.

Dung Dung và Thứ Thứ chính là tổ trưởng! Không thể tùy tiện bị nhạc viên trẻ tuổi hấp dẫn!

Thứ Thứ giữ chặt Dung Dung, nghĩ thầm, không được, không thể để cho bọn họ tích luỹ được một ngàn điểm, ta là một tiểu hài tử rất đắt!