Chương 41: Nhạc Viên

Trong phúc lợi viện, các bằng hữu nhỏ bao quanh Tạ tiên sinh.

Tạ tiên sinh ngồi trên bậc thang, lấy bút ký và bút máy mang theo bên người ra nghiêm túc ghi chép yêu cầu của các bằng hữu nhỏ.

Sắp có một cầu trượt, sau đó là hai cái bậc thang nhỏ trơn bóng.

Trên sàn nhà phải phủ thảm, nếu không màu sắc thì còn phải có xư lửa nhỏ.

Sắp có đợt đợt ao...

-Chờ một chút.

Tạ tiên sinh giơ tay lên:

- "Đạp Tụ Đà" là gì?

Tạ phu nhân giải thích:

- Chính là hồ nước trong đại dương.

- Được.

Tạ tiên sinh cầm bút máy lên, nghiêm túc ghi chép.

Dung Dung và Thứ Thứ tay kéo lấy tay, đứng cùng một chỗ.

Dung Dung quay đầu, nhỏ giọng cảm thán:

- Thứ Thứ, cha ngươi thật có tiền.

Thứ Thứ thuần thục phát ra một tiếng "Hừ":

- Sau này ta lớn lên sẽ càng có nhiều tiền, đến lúc đó ta sẽ xây cho ngươi một toà thành.

- Vậy ngươi biết hắn có tiền như thế sao?

- Bây giờ thì biết rồi.

Các bằng hữu nhỏ miệng lưỡi không ngừng, đưa ra yêu cầu của mình với các đại lão.

Lúc này, đại lão lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai tiểu bằng hữu đứng ở bên cạnh:

- Dung Dung, Thứ Thứ, các ngươi muốn đồ chơi gì? Cũng có thể lấy tới nói.

Dung Dung kéo Thứ Thứ một cái, phát hiện kéo không được:

- Đi nha, Thứ Thứ, chờ ngươi lớn lên còn phải đợi thật lâu, chúng ta đi đến nhạc viên trẻ con chơi trước.

Thứ Thứ gật đầu một cái:

- Được, Mao Nhung Nhung, ta nể mặt mũi của ngươi nên mới đi qua.

Trong lòng cha mẹ Thứ Thứ cắn khăn tay: Dung Dung, cám ơn ngươi, rất cảm ơn ngươi.

Dung Dung giữ Thứ Thứ, đi đến trước mặt vợ chồng Tạ Thị:

- Thúc thúc di di, ta muốn một chiếc xe hơi, cửa ra vào của siêu thị kia...

Dung Dung ý đồ khoa tay:

- Chơi một lần chỉ cần một đồng, rất tiện nghi, sau khi bỏ tiền ra sẽ cất cao giọng ca, sẽ còn lung lay. Gia gia dẫn ta ngồi qua, ta còn muốn chơi lại rất nhiều lần.

-Có thể.

Tạ tiên sinh nắm bút, viết xuống năm chữ Con đồng lung lay xe ở trên giấy.

Tạ phu nhân nói:

- Thứ Thứ là không yêu cầu, Thứ Thứ, ngươi muốn cái gì?

Các bằng hữu đều nhìn về phía Thứ Thứ:

- Thứ Thứ, ngươi cũng nhanh nói trọng điểm đi, đến lúc đó đợi chúng ta có thể cùng nhau chơi.

-Ta muốn...

Trong suy nghĩ của Thứ Thứ:

- Một cái máy đào.

Phu thê Tạ Thị ngẩng đầu lên:

- Cái gì?

Trên quyển sách viết: Xe lửa nhỏ, lái xe lung lay, xe nhỏ mở mui...

Thứ Thứ nói: Máy đào.

Ngươi thật khác với người khác.

Thứ Thứ lặp lại một lần nữa:

- Ta muốn một cái máy đào.

Chỉ có Dung Dung hiểu hắn:

- Thứ Thứ thích nhất là chơi cát, hắn thích dùng nhánh cây đào hạt cát, còn thích dùng xẻng nhỏ xúc hạt cát, cho nên hắn muốn một cái máy đào hạt cát.

Thật nhiều hạt cát bay đầy trời...

Thứ Thứ gật đầu đồng ý với cách nói của Dung Dung, sau đó hỏi bọn họ:

- Có thể không?

Phu phụ Tạ thị gật đầu:

- Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể.

Lại một lần cám ơn ngươi, Thứ ca đọc tâm cơ Dung Dung, nếu như không có ngươi thì chúng ta căn bản không giải mã được lời nói của Thứ Thứ.

Nếu không phải bởi vì Dung Dung có gia gia thì bọn họ đã ôm Dung Dung trở về nhà rồi.

Các bằng hữu lại một lần nữa vây lại, chít chít thì thầm nói.

-Ta cảm thấy bên này có lẽ có một con đường hầm, màu đỏ, có thể đi qua, phía trên phải mở một cửa sổ nhỏ.

-Ta muốn cưỡi ngựa, ta muốn một xe ngựa.

Lão sư nhìn có chút lo lắng, lặng lẽ đâm Tạ phu nhân:

- Hạng mục này... Yêu cầu của bọn hắn không phải quá nhiều rồi sao?

Tạ phu nhân bắt đầu nói:

- Không sao, bọn trẻ thích là được, tiền không phải vấn đề.

Nàng quay đầu lại, nhiệt tình nhìn Ôn lão sư:

- Lão sư có gì muốn không?

Lão sư Ôn liên tục khoát tay:

- Không, không, không.

Các bạn nhỏ cùng nhau thiết kế ra một nhạc viên trẻ con.

Tạ tiên sinh ở trên bút ký vẽ ra sơ đồ phác thảo đơn giản:

- Như vậy là được rồi.

Bọn nhỏ mắt ba ba nhìn hắn:

- Vậy khi nào thì các nhạc viên lớn nhỏ có thể xây xong?

Đại lão không quá thuần thục an ủi bọn hắn:

- Rất nhanh là xây xong.

Tiểu bằng hữu tiếp tục mắt ba ba:

- Rất nhanh là bao lâu đâu?

Tạ tiên sinh suy nghĩ một chút:

- Một tháng?

-A? Nhưng ta sẽ chỉ đếm tới mười.

Dung Dung nhỏ giọng nói với Thứ Thứ:

- Thứ Thứ, ngươi giúp ta một tay đi.

Thứ Thứ hỏi:

- Một tháng là mấy ngày chứ?

-Một tháng là ba mươi ngày.

-Hả?

Thứ Thứ ngạnh một cái, hắn sẽ chỉ đếm được hai mươi.

Tạ tiên sinh nhìn ra hắn khó xử, cắn răng nói:

- Vậy... Mười ngày?

-Được!

Dung Dung nhảy dựng lên tại chỗ:

- Tạ ơn thúc thúc, thúc thúc là đại ân của chúng ta!

-Hả?

Các bạn nhỏ giơ tay lên:

- Đại ân nhân!

Thứ Thứ bọn họ, tiểu hài tử thật dễ bị lừa.

Một người mới chính là nhạc viên đang biến thành đại ân nhân.

Lúc này, Dung Dung nói với hắn:

- Thứ Thứ, còn có mười ngày nữa, ngươi có thể chơi trò đào móc rồi.

Thứ Thứ vung tay lên hô:

- Ân nhân!

Chữ không "Lớn" là sự quật cường cuối cùng của Thứ Thứ.

Giữa trưa, đến thời gian ăn trưa, vợ chồng Tạ thị cũng rời khỏi.

Trước khi đi, các bằng hữu nhỏ còn lưu luyến không rời phất tay với bọn họ.

Thúc thúc, nhạc viên mười ngày! Nhất định phải nhớ kỹ!

-Chúng ta có thể để thúc thúc và chúng ta cùng nhau ăn cơm, ta muốn cùng bọn hắn ăn cơm.

-Ta cũng muốn.

Lão sư Ôn vỗ tay:

- Các bạn nhỏ, trở về ăn cơm trưa đi.

Nhưng các bằng hữu nhỏ không phản ứng, bọn họ liếc mắt nhìn phương hướng thúc thúc di chuyển, giống như đang chuẩn bị chờ thêm mười ngày ở đây.

Lão sư Ôn suy nghĩ một chút, hô to một tiếng:

- A!

Lúc này, các bạn nhỏ cuối cùng cũng có phản ứng.

Bọn họ quay đầu lại:

- Lão sư, ngươi làm sao vậy?

Lão sư Ôn ôm chặt lấy ngực:

- Các bạn nhỏ đừng nhìn thúc thúc di di, vẫn là trước tiên nhìn lão sư đáng thương đi, đều đến giờ ăn trưa rồi mà các bạn nhỏ còn chưa ăn cơm, còn đang đói bụng, lão sư lòng tốt đau rồi.

Các bằng hữu vội vàng chạy lên trước, đỡ lấy Ôn lão sư:

- Lão sư, không cần đau lòng, chúng ta lập tức sẽ trở về ăn cơm.

Lão sư, kế hoạch đã thông.

Trên mặt lão sư lộ ra nụ cười Được, vẫn là phương pháp dạy của ta thoả đáng.

Đúng lúc này, Thứ Thứ kéo Dung Dung đứng ra.

Thứ Thứ một tay chống nạnh, chỉ huy mọi người:

- Lão sư sinh bệnh, có lẽ phải đi phòng y tế xem bệnh. Hôm nay là buổi trưa, do hai tổ trưởng của ta và Mao Nhung Nhung đến tổ chức, yên tâm đi, ta và Mao Nhung Nhung nhất định sẽ để cho mọi người ăn no.

Dung Dung vỗ bộ ngực nhỏ:

- Không sai, lão sư ngươi yên tâm chứ.

Lão sư Ôn ngẩng đầu lên:?

Ta mới giả bệnh một chút, hai người các ngươi đã bắt đầu tạo phản, chuẩn bị thống nhất phúc lợi viện à?

Lão sư, kế hoạch không thông.

Nàng ôm ngực thẳng lên eo, kiên cường nói:

- Không sao, lão sư lại không thương, lão sư có thể tự đi, nuôi lớn gia đi ăn cơm.

Thời gian ăn trưa của Phúc Lợi Viện.

Dung Dung và Thứ Thứ thuần thục đẩy xe lăn nhỏ:

- Đinh đinh keng, bộ đồ ăn tới rồi, Dung Dung và tiểu tổ trưởng thứ nhất phát cho mọi người bộ đồ ăn.

Phát xong bộ đồ ăn, bọn họ ngồi trở lại chỗ ngồi, nói với các bằng hữu nhỏ:

- Hiện tại mời bà bà trong quán cơm mua cơm cho mọi người, mọi người sắp có lễ phép nói cảm ơn, cũng không thể lãng phí đồ ăn nha.

Lão sư bị yêu cầu ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi, nàng chống đầu, nhỏ giọng nói:

- Đừng có cướp lời của lão sư.

Phu thê Tạ Thị ngồi xe rời khỏi Phúc Lợi Viện.

Tạ tiên sinh quét hình sơ đồ phác thảo của nhạc viên trẻ tuổi trên bút ký, gửi cho thư ký, bảo hắn đi làm chuyện này.

Tạ phu nhân nói với lái xe:

- Đi công ty một chuyến.

- Vâng.

Cô nói là công ty quản lý ký tên của mình, giải trí cam.

Mấy năm này, vì tìm Thứ Thứ nên cô cũng không quay phim nữa, vốn định giải ước với công ty, nhưng công ty biểu thị nguyện ý đợi cô, cũng luôn ký hợp đồng.

Hiện tại Thứ Thứ tìm về, nàng cũng có tinh thần, chuẩn bị bắt đầu sự nghiệp của mình một lần nữa.

Cho nên cô để quản lý tìm giúp cô mấy kịch bản, hiện tại chuẩn bị đi qua xem thử.

Đương nhiên, dù sao thì công ty giải trí chanh cũng không ở Đào Nguyên, nơi này là phân công của công ty.

Đào Nguyên vừa mới khai thác, công ty có phụ cấp, hơn nữa, ở đây có một người bọn họ chọn trúng.

Vệ Bình Dã.

Ảnh chụp đầu tiên của Vệ Bình Dã xuất hiện trên mạng lưới, bọn họ đang nhìn trúng màn trình diễn này.

bề ngoài, dáng người, khí chất, không có một ai không tốt, là nhân vật khan hiếm nhất hiện tại.

Bọn họ rất cẩn thận chú ý đến Vệ Bình Dã, biết hắn là người của Đào Nguyên, lập tức chạy đến công ty, đồng thời phái người tới thăm hỏi, biểu thị thành ý.

Cuối cùng bọn họ bằng vào điều kiện phong phú và thành ý mười phần, đã lấy được trái tim của Vệ Bình Dã.

Sau khi ký hợp đồng với Vệ Bình Dã, bọn họ cũng không vội vã để Vệ Bình Dã ra ngoài quay phim, mà là tìm mấy một lão sư dâng tấu chương diễn khoá cho hắn.

Xe dừng lại ở cửa công ty giải trí cam, Tạ phu nhân xuống xe, đi vào công ty.

Cô đi vào, đang có nhân viên công tác vẫy gọi gọi cô.

- Chào Nhạn tỷ.

Tạ phu nhân hơi gật đầu, sau đó ngồi thang máy lên lầu 7, đi gặp người quản lý của mình.

- Tới rồi à? Nghe nói ngươi phải tiếp tục đùa giỡn, mấy đạo diễn lập tức liên hệ ta.

Tạ phu nhân đứng ở cửa, dương cái cằm:

- Có kịch bản lạnh lùng hay không?

Người quản lý đầu đầy dấu chấm hỏi:

- Hả?

Người quản lý cầm lấy kịch bản lạnh lùng, cùng nàng xuống lầu đi, ở trong thang máy gặp Vệ Bình Dã và Dương Biện Chương.

Vệ Bình Dã vừa mới tan học, Dương Biện Chương và giáo sư của hắn cùng nhau tới đây, công ty giải trí Giải Đấu đang chuẩn bị một bộ phim lịch sử giảng giải về lương thực, tìm bọn họ tới làm cố vấn.

Tạ phu nhân đi vào trong thang máy, chào hỏi bọn họ:

- Các gia gia Dung Dung.

Các gia gia cũng hơi gật đầu:

- Mẹ của Thứ Thứ.

Trong thang máy có chút yên tĩnh, chỉ có tiếng leng keng, màn hình không ngừng tăng lên.

Tạ phu nhân suy nghĩ một chút, thấp giọng nói:

- Hôm nay ta đi thăm Dung Dung và Thứ Thứ.

Khoe khoang một chút.

Nghe thấy lời này, Vệ Bình Dã và Dương Biện Chương cũng hơi nghiêng đầu.

Dương Biện Chương hỏi:

- Dung Dung và Thứ Thứ còn tốt chứ?

- Rất tốt, hai con đều rất khoẻ mạnh, rất vui vẻ.

Vệ Bình Dã lại hỏi:

- Dung Dung có mang theo lời gì cho ta hay không?

- Nói, để Vệ gia gia làm việc ủng hộ, để Dương gia gia cũng làm việc ủng hộ.

Tạ phu nhân nổi lên một cái, thoáng ngẩng đầu lên, đề cao âm lượng:

- Còn gọi ta là Di di, Dung Dung và Thứ Thứ cùng nhau kêu, hiện tại ta là Di di.

Di di tấn cấp! Dẫn trước một bước!

Hai gia gia đối mặt một chút.

Vệ Bình Dã xoay người, tức giận bất bình cắn răng.

Đáng ghét, lại bị khoe khoang!

Mười ngày xây dựng thành một nhạc viên, ngoại trừ cần tài chính còn hùng hậu hơn, còn phải có năng lực hành động cường đại.

Tạ tiên sinh đang liên hệ với viện trưởng Phúc lợi viện, khảo sát sân bãi, bắt đầu tuyên chỉ cho nhạc viên trẻ con.

Phúc Lợi viện là mới xây dựng, còn có rất nhiều công trình xây dựng còn chưa lợi dụng, từ giữa chọn một phòng trống khá lớn để làm nhạc viên cho trẻ con cũng không khó khăn.

Ngày thứ hai, cách nhạc viên Ly nhi đồng còn có chín ngày.

Các bạn nhỏ thì đang chăm chú nhìn nhân viên công tác đang khảo sát sân bãi.

- Bậc thang trơn bóng ở đâu? Xe lửa nhỏ ở đâu?

- Thứ Thứ, cha ngươi thật sự rất giỏi, ta còn tưởng rằng hắn sẽ không cho chúng ta nhạc viên Kiến nhi đồng.

Thứ Thứ ôm tay:

- Hừ một tiếng:

- Hắn chỉ là khá là có tiền mà thôi.

Nhân viên công tác dưới sự theo dõi của các bằng hữu nhỏ tiến hành làm việc, còn phải nghe bọn họ thảo luận, không nhịn được lau mồ hôi trên trán.

Một tiểu bằng hữu:

- Thúc thúc lau mồ hôi, thúc thúc nóng lên.

Quan sát thật nghiêm túc.

Nhân viên công tác buông nắm đấm xuống.

Tiểu bằng hữu tiếp sóng tại hiện trường:

- Thúc thúc lại không nóng.

Ngón chân nhân viên chạm đất, gọi thẳng là Cứu mạng, hành động này rất đáng sợ!

Nhìn tiểu bằng hữu rất biết điều, hiện tại giống như lão hổ, vừa hô hào thúc thúc, vừa đuổi theo phía sau hắn!

Thư ký của Tạ tiên sinh quạt gió cho bọn họ, cổ vũ bọn họ:

- ủng hộ! ủng hộ! Trở về Tạ tổng chính là gia công tư cho mọi người!

Cuối cùng nhân viên công tác áp lực to lớn, chọn lấy một phòng lớn ở trong phúc lợi viện.

Lúc đầu, gian phòng này là để làm Thể Dục Quán, nhưng Phúc Lợi viện đã có sân thể dục, Thể Dục Quán cũng chỉ trống không, chỗ rộng rãi, tiết lộ thông tin, đổi thành nhạc viên trẻ con là vừa vặn.

Chọn xong phòng, đo đạc xong các hạng số liệu, cuối cùng nhân viên công tác cũng có thể trở về.

Hắn lập tức thở phào một hơi.

Các bằng hữu nhỏ thì dựa vào lan can, phất phất tay với hắn:

- Thúc thúc bái kiến.

Nhân viên công tác quay đầu phất phất tay với bọn hắn:

- Bái bai.

- Ngày mai thúc thúc còn sẽ tới không?

Nhân viên công tác khẩn trương gật đầu:

- Sẽ còn, sẽ còn nữa.

- Vậy ta sẽ để điểm tâm của ta cho thúc thúc, thúc thúc phải nhớ kỹ, nhớ kỹ lại đến Úc.

Nhân viên công tác dừng một chút, nhìn bọn hắn, chớp chớp mắt.

Trong đám tiểu bằng hữu "đáng sợ" này, giống như dẫn dắt một chút đáng yêu.

Không xong, ngài đã bị bắt hoàn toàn!

Tiểu bằng hữu của Phúc Lợi viện thích chơi trò chơi nhất, từ diều hâu bắt gà, biến thành hiện trường quan sát quá trình lập nên nhạc viên trẻ con.

Mỗi ngày ăn xong điểm tâm vào buổi sáng.

- Tiểu thái giám đúng giờ lên mạng, ghé vào trên thao trường, nghiêm túc quan sát quá trình thi công.

Ngày đầu tiên, khảo sát sân bãi, lựa chọn địa chỉ.

Ngày thứ hai, bản thiết kế giấy, mô hình tính toán.

Ngày thứ ba, thứ tư...

Các bạn nhỏ lại đang giám sát trên sân thể dục, Dung Dung và Thứ Thứ đang chơi đùa ở bên kia cầu trượt.

Thứ Thứ quay đầu nhìn một chút, ngữ khí bất đắc dĩ:

- Sao mỗi ngày bọn họ đều nhìn thấy? Bọn họ cũng quá sốt ruột, không có chút bình tĩnh nào.

Dung Dung cầm lấy hòn đá nhỏ màu trắng, màu đen, có thể dùng để vẽ tranh, ở trên cầu trượt vẽ một cái, dùng tay nhỏ châm, đếm thời gian:

- Còn có sáu ngày! A!

Nhìn thấy Dung Dung cũng không quá tỉnh táo.

Dung Dung đặt tảng đá xuống, nhìn vách tường bên cạnh, trên vách tường này vẽ biểu tượng tích luỹ của cha mẹ Thứ Thứ.

Hắn duỗi tay nhỏ ra, đếm một cái:

- Một... hai...

Năm điểm, hiện tại cha mẹ Thứ Thứ mới được năm điểm.

Dung Dung quay đầu lại, nói với Thứ Thứ:

- Thứ Thứ, nếu thật sự xây dựng xong nhạc viên cho trẻ con thì có thể thêm được mấy phần nữa chứ?

Thứ Thứ nói:

- Nếu như ngươi đồng ý chơi với ta về cơ hội đào móc, chúng ta cùng nhau ngồi trên máy đào móc hóng mát, ta chính là cho ngươi thêm một chút, nếu như ngươi không bồi ta...

Dung Dung: ???

Không phải cho ta thêm điểm, là cho cha mẹ của ngươi.

- ......À

- Vì sao lại cho ta thêm điểm?

Dung Dung nghi hoặc:

- Ta cũng có điểm số sao? Ta là mấy điểm?

-Ngươi...

Thứ Thứ suy nghĩ một chút, không tình nguyện thừa nhận:

- Ngươi là vô số phân.

Dung Dung chống đầu:

- Vượt qua mười chính là vô số.

Đối với Dung Dung, vượt qua mười chính là vô số:

- Vô số phân, nghe cũng không có bộ dáng gì nhiều.

Thứ Thứ không nói:

- Quên đi, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết, vừa rồi ngươi nói cái gì?

-Ta nói, cha mẹ của ngươi có mấy phần?

-Nếu như có cơ hội đào móc thì chỉ cần vươn một ngón tay ra là được.

-Một điểm?

Dung Dung nhăn khuôn mặt nhỏ lại:

- Quá ít.

-Vậy thì thêm một cây nữa.

-Hai điểm? Thứ Thứ ngươi thật keo kiệt.

-Mao Nhung Nhung, rốt cuộc ngươi đứng ở đâu?

Dung Dung cúi đầu nhìn mình:

- Ta là ngồi nha.

-...

Mao Nhung Nhung am hiểu nhất là chuyện lớn lên, tức chết hắn.

Hôm nay Thứ Thứ bị tức giận, liên tục hai lần.

Thứ Thứ hỏi:

- Vậy ngươi nói xem ngươi muốn nói mấy phần? Ta căn bản không để ý gì đến nhạc viên đồng, nhạc viên đồng đối với ta mà nói...

Thứ Thứ còn chưa nói hết câu thì bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng kinh hô của các bằng hữu.

-Oa! Cầu trượt!

-A! Đường hầm!

Dung Dung và Thứ Thứ đối mặt một chút, lập tức bò lên, muốn từ trên cầu trượt trượt xuống.

Hai người không cẩn thận đâm vào cùng một chỗ, kẹt ở trên quỹ đạo của cầu trượt, không thể xuống được.

-Ai da!

Dung Dung ngồi trên cầu trượt, đấu tranh hướng về phía trước:

- Thứ Thứ, ngươi chen đến ta, ngươi ngăn cản y phục của ta.

Thứ Thứ và hắn kẹt ở cùng một chỗ, duỗi ra hai cái tay nhỏ không vào, đẩy về phía trước hắn:

- Ngươi đi lên trước, ta đi sau, ngươi tiếp tục đi trước, ta tiếp tục đi sau.

-Được!

Phí hết sức chín trâu hai hổ, hai người cuối cùng cũng từ trên cầu trượt đi xuống.

Hai người bước từng bước ngắn, chạy đến bên các bằng hữu.

-Chỗ nào? Chỗ nào? Bậc thang trơn bóng mới ở đâu?

-Chính là ở đây.

Các bằng hữu chỉ cho bọn hắn một cái.

Ba chiếc xe tải dừng ở bên ngoài, mở ra buồng xe, bên trong là các loại đồ chơi cỡ lớn dùng bọt biển bọc giấy, màu sắc tiên diễm.

Nhân viên công tác đang dỡ hàng, chuyển đồ vào trong sân bãi, chuẩn bị bố trí và lắp đặt thêm một bước.

Các bằng hữu nhỏ đứng thành một hàng, dựa vào lan can.

Dung Dung và bọn hắn cùng nhau đào ở trên lan can, khuôn mặt nhỏ như trứng chọi ở giữa lan can:

- Oa! Thứ Thứ cha rất lợi hại.

Mặc dù dùng giấy bọc bọt biển, nhưng bọn hắn vẫn có thể nhận ra những thứ này.

Bậc thang trơn bóng, xe nhỏ, còn có Dung Dung và Thứ Thứ nằm mơ cũng muốn lung lay động và đào móc cơ.

Thứ Thứ đào ở trên lan can, thận trọng nhìn cơ hội đào móc.

- Được, có thể thêm 100 điểm nữa.

Một chiếc xe đi theo sau ba chiếc xe, cha mẹ Thứ Thứ xuống xe, hai người mặc đồ Tây đen lạnh lùng đi đến trước mặt các bằng hữu nhỏ.

Bọn họ vừa ra trận đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của các bằng hữu nhỏ.

- Chào thúc thúc di di!

Dung Dung cũng lớn tiếng vấn an.

Mẹ của Thứ Thứ nói với bọn họ:

- Lại qua mấy ngày nữa, nhạc viên cho trẻ con sẽ được mở ra.

-Được!

Dung Dung giơ lên tay nhỏ:

- Cảm ơn di di.

Một bên khác của thao trường, Thành Tri Cận cầm điện thoại, dùng ngữ khí bất hạnh nói với bên kia điện thoại:

- Thật hô, hô "Đi di ", hiện tại tiểu bệ hạ rất thích Tạ phu nhân.

Vệ Bình Dã hừm một tiếng:

- Thích gia gia còn thích hơn sao?

-Vậy thì hẳn là không rồi.

Vệ Bình Dã nằm ngửa rơi lệ, đáng ghét, lại thật sự bị vượt qua!

Gia gia, tiểu gia hỏa!

Lão sư biểu diễn vừa vặn từ trong phòng học đi ra, nhìn thấy hắn, không nhịn được nói:

- Bình Dã thật quá có thiên phú biểu diễn, đến bây giờ cũng không dừng lại được. Năng lực của Chung Tình thật sự rất quan trọng.