Chương 48

- Gia gia, ta là người của Uông Uông.

- Tiểu bệ hạ, không phải ngươi.

Vệ Bình Dã xoa xoa bàn tay nhỏ nhắn của Dung Dung, lau sạch dấu vết từ khi ngủ của hắn.

Dung Dung: ???

- Gia gia đánh bại đội của ta rồi!

- Gia gia không còn.

- Gia gia có!

- Được được được, gia gia sai rồi.

Vệ Bình Dã hống hắn:

- Dung Dung vẫn không cần làm đội Uông Uông, làm đội Uông Uông sẽ không thể bồi gia gia, gia gia sẽ khổ sở, Dung Dung vẫn làm gia gia tiểu bệ hạ thì tốt hơn.

Dung Dung xoa eo, gật đầu:

- Vậy được rồi.

Thứ cho gia gia.

Vệ Bình Dã xoa xoa khuôn mặt nhỏ của hắn:

- Di, thù hận như vậy.

Dung Dung vui vẻ vặn vẹo, Vệ Bình Dã chọc vào bụng nhỏ của hắn, trên bụng Dung Dung còn có một cái khăn tắm nhỏ:

- Tiểu bệ hạ sao lại mặc váy nha?

- Thành gia gia cho ta mượn, Thành gia gia nói, ngủ không thể thổi đến bụng nhỏ.

- À.

Vệ Bình Dã bế hắn lên:

- xế chiều còn muốn đi quảng trường chơi không? Hay là ở lại trong nhà chơi?

Dung Dung quơ quơ chân:

- Ở trong nhà chơi.

- Được, vậy thì ở trong nhà chơi đi.

TV tự động được ấn vào kênh nhi đồng, Vệ Bình Dã mở một hộp kem ra, đào một chút, bỏ vào ly, cho Dung Dung ăn.

- Gia gia xin cho chúng ta ăn kem.

- kem?

Dung Dung còn chưa ăn kem đâu, nghe thấy tiếng ọc ọc.

Dung Dung nhận lấy một cái muỗng nhỏ, đào một chút kem, phun đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng chạm vào một chút.

Ánh mắt Dung Dung sáng lên, ngẩng đầu lên:

- Gia gia, đồ ăn ngon!

- Gia gia không thể ăn, kem ăn ngon.

Vệ Bình Dã khoe với hắn:

- Gia gia gần đây phát hiện đồ ăn đặc biệt ngon.

Dung Dung quơ quơ chân:

- Gia gia, lại cho Dung Dung một chút.

- Lại đến một chút.

Vệ Bình Dã lại đào một chút, kem nhỏ bằng ngón út.

- Hả?

Dung Dung kéo dài âm:

- Gia gia hẹp hòi.

Vệ Bình Dã xoa bóp chóp mũi nhỏ của hắn:

- Tiểu bệ hạ thích ăn quỷ, không thể ăn nhiều như vậy.

- Được rồi.

Dung Dung ăn kem, Vệ Bình Dã lại xé một bao nho khô cho hắn ăn.

Dung Dung ăn nho khô, xem TV.

Bỗng nhiên, di động của Dương Biện Chương vang lên.

Dương Biện Chương nhận điện thoại:

- Chào ngươi?

Dương Biện Chương nghe xong trong chốc lát, sau đó đưa điện thoại cho Dung Dung.

Dung Dung giống như biết là ai, hai tay nâng lên di động:

- Này, ta là Dung Dung, ta là Dung Dung.

Giọng nói của bên kia điện thoại có chút khác lạ:

- Này, Mao Nhung Nhung, ta là Thứ Thứ.

- Là Thứ Thứ sao? Ta là Dung Dung.

- Vâng, Mao Nhung Nhung, ta là Thứ Thứ.

- Ta là Dung Dung.

Khi trò chuyện +1+1+1...

Phí cuộc gọi: 11111

Không biết qua bao lâu, hai người cuối cùng cũng thoát khỏi quyển sách kỳ quái Ta là Dung Dung và Ta là Thứ Thứ, tiến vào chủ đề chính.

Thứ Thứ hỏi:

- Mao Nhung Nhung, ngươi ở đâu?

Dung Dung nãi nãi trả lời:

- Ta ở trong nhà.

Thứ Thứ nghi hoặc:

- Trong nhà? Ai trong nhà?

- Chính là gia gia và trong nhà của ta nha.

- ... Thứ Thứ dừng một chút:

- Mao Nhung Nhung, khi nào ngươi mới trở về vậy?

- Ta chờ một chút sẽ trở về.

- Lão sư bảo chúng ta trở về trước 5 giờ, ngươi còn nhớ rõ không? Ta và ba ba mẹ cũng đã trở về trên đường.

- Ừm, ta chờ một chút sẽ trở về.

Dung Dung gật đầu:

- Các ngươi ở trên xe con sao?

- Đúng rồi.

- Được rồi, ta chờ một chút nữa sẽ lái xe trượt motor trở về!

- Xe trượt à?

- Gia gia của ta mua cho ta xe trượt, rất khốc, ta chờ một chút tự lái xe qua tìm ngươi.

Gia gia...????

Hiện tại tiểu bằng hữu nói chuyện phiếm đều thái quá... Thiên Mã Hành Không sao?

Tiểu tổng giám đốc bệ hạ, tự mình lái xe, dẫn đầu thứ nhất!

Dung Dung ngồi ở trên sô pha, quơ quơ chân, lại hỏi:

- Thứ Thứ, có phải ngươi muốn ta hay không?

- Không có!

Tiểu hài tử không thể nói dối, thứ cho dừng một chút:

- Được rồi, có một chút.

Dung Dung ngọt ngào cười:

- Nhà tốt.

Thứ Thứ dặn dò hắn:

- Dù sao thì ngươi cũng nhanh trở về đi, ta đã sắp tới rồi.

- Được rồi.

Dung Dung nghĩ nghĩ:

- Thứ Thứ, ngươi có tiến bộ rồi.

- Tiến bộ cái gì?

- Lần trước, buổi sáng ngươi đã tới tìm ta, lần này buổi chiều ngươi mới đến tìm ta.

Dung Dung nghiêm túc nói:

- Thứ Thứ, ngươi và mẹ của ngươi đều có tiến bộ.

Thứ Thứ lớn tiếng phản bác:

- Lần trước ta không phải đi tìm ngươi, chỉ là trùng hợp! Trùng hợp mà thôi!

Lúc này, điện thoại bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của Tạ phu nhân:

- Cảm ơn Dung Dung khích lệ, ta sẽ tiếp tục nỗ lực.

- Không cần khách khí, a mỗ.

Tiểu bằng hữu nói chuyện điện thoại, nói không để yên, lúc cao hứng còn sẽ vặn người.

- Thứ Thứ, ta vừa ăn kem Úc, đồ ăn ngon! Ta nhớ ngươi, lúc giữa trưa, ta nghĩ nếu ngươi có thể tới nhà của ta thì tốt rồi.

- Lần sau ngươi lại đi đi, ngươi nhanh xuất phát đi, ta thật sự sắp tới rồi, ta muốn vừa xuống xe đã nhìn thấy ngươi!

Tổng hành vi của đệ tử thứ nhất cộng thêm một điểm, điểm số theo bình phương.

- Ta muốn xuất phát, thứ cho có lệ.

- bái bai.

Qua một hồi lâu, dưới ánh mắt u oán của ba gia gia, Dung Dung và Thứ Thứ mới lưu luyến không rời nói: "Đệ.

Chờ một chút là có thể gặp mặt, nào có nhiều lời như vậy ở trong điện thoại?

Dung Dung nâng điện thoại lên, đè xuống mặt mình một chút, dùng miếng thịt nhỏ trên mặt cắt đứt điện thoại.

Hắn trả điện thoại cho Dương Biện Chương:

- Gia gia, Thứ Thứ đã xuất phát, ta cũng muốn xuất phát.

Vệ Bình Dã sờ sờ đầu nhỏ của hắn:

- Sao lại xuất phát sớm như vậy? Gia gia còn chưa chơi đủ đâu.

- Lão sư nói, cần phải trở về trước 5 giờ.

- Vậy không quay về nữa, gia gia trói Dung Dung đi!

Vệ Bình Dã ôm lấy:

- Trói về nhà làm tiểu tôn tôn của gia gia!

Dung Dung nhìn xung quanh một chút:

- Gia gia, chúng ta đã ở trong nhà.

- ...

- Hơn nữa gia gia phải nghe lời lão sư nói, lần sau mới có thể lại tiếp Dung Dung ra.

Dung Dung nói thấm thía vỗ vỗ vai Vệ gia gia.

Tiểu bệ hạ dạy dỗ Vệ tướng quân.

Vệ Bình Dã đứng lên:

- Được rồi được rồi, gia gia đã biết, đưa tiểu bệ hạ trở về.

Lưu khí cầu ở trong nhà, Dung Dung vác cặp sách nhỏ của mình lên, Vệ Bình Dã khiêng xe trượt của hắn, cùng nhau đi xuống lầu.

Dung Dung đi ở trên cầu thang, đỡ tay vịn, từng bước một, chậm rãi đi xuống lầu, dù sao thì thời gian còn sớm, gia gia đã đi theo phía sau hắn.

Cư dân trên núi Đào Nguyên đều chuyển xuống núi, hộ gia đình trong tiểu khu cũng nhiều hơn.

Trên đường đi còn có người chào hỏi bọn họ.

- Lão Vệ, bằng hữu tới trong nhà chơi đi?

- Tiểu tôn tôn của ta tới rồi.

- Dương tiên sinh, lại đây à?

- Ừm.

Vệ Bình Dã: ???

Vì sao ta là "Lão Vệ", hắn lại là "Dương tiên sinh"?

Đều là người Cổ Đại, chuyện này không công bằng!

Dung Dung đỡ lan can cầu thang, đi được một nửa thì mệt mỏi, quay đầu lại, vươn tay với Vệ Bình Dã:

- Gia gia, muốn ôm.

Vệ Bình Dã lập tức trả lời, một tay khiêng xe trượt, một tay bế hắn lên:

- Ôm.

Giống như lúc tới sớm, Dung Dung và các gia gia ngồi xe buýt trở về.

Dung Dung lên xe, cao côn đứng trước người:

- Gia gia, có vượt qua không?

Dương Biện Chương nói:

- Sáng nay trời mới sáng, không có vượt qua được.

Dung Dung nói:

- Chính là Dung Dung hội trưởng Cao nha.

- Không nhanh như vậy, trường cao là chuyện chậm rãi.

Dương Biện Chương nắm tay hắn, cùng nhau đi vào trong xe.

Dung Dung ngồi ở vị trí tốt:

- Chuyện chậm rãi? Cần mười phút không?

- Còn lâu hơn cả chuyện này.

- Hả? Còn lâu à?

Dung Dung cúi đầu, tự hỏi một chút.

Quảng cáo trong phim hoạt hình có khoảng mười phút, Dung Dung cũng đã cảm thấy rất dài.

Đây đã là cực hạn mà hắn có thể chờ đợi, Dung Dung sờ sờ đầu nhỏ của mình, mười phút còn không thể cao lên, thật là chán ghét.

Tiểu hài tử ba tuổi thật quá đáng ghét!

Các gia gia cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, không bao lâu, Dung Dung lại ngẩng đầu lên, mang theo nụ cười ngọt ngào.

Không cao cũng rất tốt, có thể ngồi xe miễn phí! Cho gia gia tiền!

Nghĩ như vậy, Dung Dung lại lần nữa cao hứng lên.

Không bao lâu sau, xe buýt đến trạm.

Bọn họ ở trong phúc lợi viện của Tiểu Ấu Miêu, vừa xuống xe, vừa đi về hướng tả, chính là cửa chính của phúc lợi viện.

Dung Dung nhìn xung quanh một chút, sau đó nói với gia gia:

- Gia gia, ta muốn lái xe trượt qua đó.

- Được rồi.

Vệ Bình Dã đặt xe trượt ở trên mặt đất, để Dung Dung lái xe qua.

Một chiếc xe dừng ở cửa phúc lợi viện, là xe của Thứ Thứ và Tam Ma Ma, bọn họ đã tới.

Dung Dung tự tin lái xe trượt đi ra khỏi trạm trung chuyển giao thông công cộng:

- Thứ Thứ, ta tới rồi!

Thứ Thứ cõng cặp sách nhỏ, quay đầu lại:

- Mao Nhung Nhung!

Dung Dung cõng cặp sách nhỏ, dùng sức lái xe trượt, đi vòng qua Thứ Thứ:

- Thứ Thứ, ta ở đây!

Thứ Thứ cũng chạy lên trước:

- Mao Nhung Nhung.

Các gia trưởng lễ phép chào hỏi.

Dung Dung nắm lấy tay của xe trượt:

- Xem kìa, đây là xe trượt mà gia gia mua cho ta, ta tự lái xe tới đây.

Thứ Thứ chạm vào tay một chút:

- Ngươi ngồi xe buýt tới đây, ta đều thấy được.

Dung Dung:

- Hừm...

Đáng ghét, lại bị nhìn thấy.

Thứ Thứ lại chạm vào tay hắn một chút:

- Mao Nhung Nhung, ta muốn chơi một chút, có thể cho ta mượn chơi một chút hay không?

Dung Dung không để ý tới hắn, không cho mượn, không cho mượn Thứ Thứ xấu xa!

Thứ Thứ sờ vào túi nhỏ của mình, sau đó mở cặp sách ra:

- Dung Dung, giữa trưa ta đi nhà ăn nhi đồng ăn cơm, nơi đó có pizza cà chua và nước cà chua, cho ngươi ăn.

Dung Dung vừa há miệng, vừa không nhịn được nuốt nước miếng, nhìn về phía cặp sách của Thứ Thứ.

Đây chính là nhà hàng pizza và nước cà chua!

Tạ phu nhân nhìn thoáng qua đồng hồ, nói với gia gia:

- Thời gian còn sớm, còn có một giờ mới đến 5 giờ, chúng ta đi công viên bên cạnh ngồi một chút trước đi.

Các gia gia gật đầu:

- Được rồi.

Tạ phu nhân vỗ đầu Thứ Thứ:

- Đều là tiểu tử thối này, ba điểm liền thúc giục phải về, sợ không gặp được Dung Dung...

Thứ Thứ quay đầu lại, mở to hai mắt, đừng nói!

Tạ phu nhân cười một chút:

- Được được được, mẹ không nói nữa, chúng ta đi công viên.

Dung Dung dạy Thứ Thứ chơi xe trượt như thế nào.

- Phải bắt được tay vịn, sau đó một chân đạp lên mặt trên,

- Ta đã sớm biết.

Thứ Thứ rất nhanh đã lên đến đỉnh phong, thuần thục cưỡi xe trượt skill, cùng với các gia trưởng đi công viên.

Hắn cưỡi ngựa hơi chậm, đi cùng Dung Dung.

Hai tiểu hài tử chen chúc ở bên cạnh nói nhỏ.

Dung Dung cùng hắn miêu tả một khắc mạo hiểm ở quảng trường buổi sáng:

- Gia gia của ta bắt được một tên ăn trộm, gia gia của ta một tay bắt được tên ăn trộm, sau đó ném hắn xuống đất, rất khốc à?

Thứ Thứ quay đầu lại, nhìn các gia gia Dung Dung, nhỏ giọng hỏi hắn:

- Là gia gia nào?

- Chính là Vệ gia gia.

Thứ Thứ lại quay đầu lại, nhìn thấy Vệ Bình Dã cao lớn.

Nếu như gia gia này nói thì có thể hiểu được.

Gia gia này có thể thật sự có sức lực này.

Thứ Thứ quay đầu lại, tiếp tục nói với Dung Dung:

- Vậy ngươi chơi ở trên quảng trường à?

- Đúng rồi.

Dung Dung gật đầu:

- Gia gia mua cho ta tám khí cầu, cột vào trên cặp sách của ta, sau đó ta liền bay lên! Nhưng khí cầu không thể mang lên xe được thì cứ để ở trong nhà.

Thứ Thứ tỏ vẻ hoài nghi:

- Thật sự là tám sao?

- Thật sự.

Dung Dung nghiêm túc gật đầu, chắc chắn nói:

- Ta sẽ đếm.

- Ngươi sẽ không, ngươi chỉ biết đếm tới mười.

- Ta đã đếm tới 30!

Dung Dung lớn tiếng phản bác, đồng thời bắt đầu đếm:

- Một! Hai! Ba!

- Ầm!

Thứ Thứ ngồi xe trượt, lạch một cái, đi ra ngoài.

Bên cạnh viện phúc lợi có một công viên, phía trước các gia gia chính là ở chỗ này bò tường.

Người trong công viên không nhiều, Tạ phu nhân lấy ra khăn giấy ướt mang theo bên người, lau khô ghế dài, sau đó bế Dung Dung lên ngồi.

Tạ phu nhân rất thích tiểu hài tử nhà người khác, đặc biệt là Dung Dung.

- Cảm ơn dì.

- Không cần khách khí.

Tạ phu nhân lấy ra một tờ khăn giấy mới, nắm lấy tay nhỏ của hắn, lau lau tay cho hắn:

- Thứ Thứ từ nhà ăn mang theo pizza cùng đồ uống, để hắn đưa cho ngươi ăn.

Cô ngẩng đầu lên, thứ nhất đang cõng cặp sách, ngồi xe trượt tay, ở phía trước đất trống xoay tròn.

Pizza và đồ uống đều ở trong cặp sách thứ nhất.

Tạ phu nhân vẫy tay với hắn:

- Thứ Thứ, không phải ngươi mang theo đồ ăn ngon phải cho Dung Dung sao? Lấy lại đây cho hắn đi.

Ánh mắt Dung Dung chờ mong, sốt ruột không chờ nổi, kết quả Thứ Thứ lại không lập tức tới đây, hắn phải đi xe trượt, ở trên đất trống vòng một vòng lớn mới có thể sống sót trở về.

Một con Thần Long Đầu Vĩ, xe trượt tay lái thứ hai dừng lại trước mặt Dung Dung.

Một chữ, khốc!

Tạ phu nhân:

- ...

Không biết là bộ dáng ái trang khốc này là của ai, nhưng mà sau khi chọn ảnh thì kỹ thuật diễn xuất cũng rất tuyệt.

Bỗng nhiên, Tạ phu nhân nghe thấy tiếng vỗ tay từ bên cạnh truyền đến.

Dung Dung vỗ vỗ tay nhỏ:

- Thứ Thứ quá khốc!

Tiểu hài tử ba tuổi chỉ có thể hù tiểu hài tử ba tuổi, lại thêm một tuổi cũng không được.

Thứ Thứ dừng xe trượt bằng cách rất khốc liệt, sau đó lấy cặp sách tới, đặt ở trên ghế dài bên cạnh Dung Dung.

Hắn lấy ra một thứ giống nhau của cặp sách:

- Đây là nước cà chua, uống rất ngon, ống hút ở đây.

- Đây là pizza cà chua, mặt trên còn có thịt bò.

- Đây là sốt cà chua, có thể ăn trên pizza.

Dung Dung cầm lấy một khối pizza, Thứ Thứ giúp hắn điểm điểm sốt cà chua:

- Như vậy là có thể ăn rồi.

Dung Dung há to miệng, ăn một miếng cà chua, cả người đều cao hứng lên, cao hứng đến đôi mắt đều cong cong.

- Ăn ngon quá!

Thứ Thứ đắc ý ngẩng đầu lên:

- Ta biết ngay mà.

Dung Dung ăn đồ ăn cà chua, thứ nhất quay đầu xe lại, tiếp tục chơi xe trượt tay đi.

Ăn xong phần ăn cà chua, Dung Dung lau lau tay nhỏ, liền đi tìm Thứ Thứ cùng nhau chơi.

- Thứ Thứ, ta muốn chơi xe trượt scooter.

- Không được.

Thứ Thứ nghiêm túc nói:

- Ngươi vừa ăn xong đồ vật, không thể vận động, sẽ đau bụng, lão sư nói.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Thứ Thứ nghĩ nghĩ, sau đó chuyển chiếc xe trượt tới đây:

- Lên xe.

Đại nhân, bá tổng thứ nhất lái xe muốn đưa người về!

Xe trượt tay bản rộng rãi, có thể để hai chân.

Thứ Thứ nhường ra vị trí:

- Mao Nhung Nhung, ngươi đứng ở phía trước đi, ta tới đón ngươi.

- Được rồi.

Dung Dung đi lên trước, một chân đặt ở trên xe trượt.

Thứ Thứ đứng ở phía sau, hai tay nắm lấy tay lái.

Dung Dung cũng nắm tay lái, không xác định hỏi:

- Thứ Thứ, ngươi sẽ không lật xe chứ?

- Không được!

Thứ Thứ lớn tiếng nói:

- Xuất phát!

Thứ Thứ vừa giẫm chân, xe trượt đã vững vàng trượt ra ngoài.

- Xem đi, ta sẽ cho người đi!

Các gia trưởng ngồi ở trên ghế dài, nhìn bọn họ chơi đùa.

Một giờ rất nhanh đã trôi qua.

Dung Dung và Thứ Thứ cũng muốn hồi viện phúc lợi.

Cửa phúc lợi viện, Dung Dung và Thứ Thứ tay nắm đấm, từ biệt các gia trưởng.

Dung Dung:

- Gia gia cúi chào, lần sau phải nhớ tới đón ta.

Gia gia:

- Được, gia gia nhớ kỹ.

Thứ Thứ khoát tay:

- Tạm biệt, ta đi vào trước đây.

Vợ chồng Tạ Thị:

- ...

Bộ dáng trang khốc của hắn rốt cuộc là di truyền từ ai?

Hai người nói chuyện với gia trưởng, sau đó vô cùng đáng thương nhìn về phía xe trượt hỏa xoa.

Xe trượt không thể mang theo phúc lợi tiến vào viện.

- Xe trượt tay scooter, cúi chào, lần sau chúng ta lại cùng nhau chơi đi.

- Bái bai.

Trịnh Trọng và xe trượt Sâm Ngọc nói quá lời rồi, Ôn lão sư liền bắt hai người bọn họ trở về.

Cửa sắt đóng lại, Dung Dung quay đầu lại, lại vẫy vẫy tay với các gia gia:

- Gia gia cúi chào.

Mỗi một lần tách ra, các gia gia đều vô cùng đau lòng, lệ nóng doanh tròng.

- Tiểu bệ hạ cúi chào.

Bỗng nhiên, Vệ Bình Dã chạm vào Thành Tri Cận một chút:

- Sao ngươi còn ở bên ngoài? Ngươi không được đi vào sao?

- À.

Lúc này Thành Tri Cận mới phản ứng lại, vội vàng đi trở về:

- Ta là điểm tâm sư bên trong, ta phải trở về!

Gia gia càng ngày càng bận rộn.

khảo cổ trên núi Đào Nguyên vẫn còn đang tiếp tục, Dương Biện Chương dưới sự trợ giúp của giáo sư Trương đã phát hai bài luận văn.

Giáo sư Trương chủ yếu giúp hắn xem xét cách thức, lại liên hệ với tạp chí xã, hỗ trợ nói rõ tình huống đặc biệt của hắn, mời tạp chí xã không cần quá mức rối rắm về tư chất tác giả.

Vốn dĩ khu Khai thác Phát triển của Đào Nguyên đã có ý tưởng không bám vào một khuôn mẫu hàng nhân tài.

Nhưng tạp chí xã còn có chút do dự, không dám phát bài văn chất lượng cao, kết quả chuyện xảy ra lần trước, Dương Biện Chương vừa vặn làm sáng tỏ chuyện này, bọn họ cũng không quá lo lắng, rất nhanh đã phát ra luận văn.

Lúc này, Dương Biện Chương xem như đã ra mặt.

Khu Đào Nguyên cũng chuẩn bị xây dựng đại học, cũng để Dương Biện Chương đi chuẩn bị.

Lại qua mấy ngày, Dung Dung từ chỗ Thành gia gia biết được, Vệ gia gia đã đi đến một nơi khác làm việc.

Dung Dung ghé vào trên cửa sổ, nghiêm túc hỏi:

- Đi đâu vậy? Vậy Vệ gia gia còn có thể trở về sao?

- Đi đóng phim, đương nhiên sẽ trở về, tiểu bệ hạ không cần lo lắng.

- Vậy là tốt rồi.

Dung Dung nghĩ nghĩ, lại hỏi:

- Vậy có thể nhìn thấy Vệ gia gia trên TV không?

- Không được, điện ảnh và TV không giống nhau, sau này chúng ta phải tới rạp chiếu phim xem.

- Hả?

Dung Dung khϊếp sợ, đôi mắt đều mở to:

- Vệ gia gia ở rạp chiếu phim sao? Dung Dung chỉ có thể nhìn thấy Vệ gia gia ở rạp chiếu phim?

Thành Tri Cận miêu tả: Chúng ta có thể đi rạp chiếu phim xem Vệ Bình Dã làm phim.

Dung Dung hiểu rõ: Vệ gia gia bị nhốt ở rạp chiếu phim, chỉ có đi rạp chiếu phim mới có thể nhìn thấy Vệ gia gia.

- Không phải... Thành Tri Cận muốn giải thích:

- Ý của gia gia là...

Dung Dung nước mắt lưng tròng:

- Chúng ta đi xem Vệ gia gia đi, phải mang đồ ăn ngon cho hắn, mang cà chua pizza ăn đi... Vệ gia gia thật đáng thương...

-... Thành Tri Cận tiếp tục thử:

- Không phải Vệ gia gia đi ngồi tù, hắn chỉ là...

Thật khó giải thích với tiểu hài tử những chuyện này, đặc biệt là bản thân Thành Tri Cận cũng không phải là đặc biệt hiểu biết về hiện đại.

Quá khó khăn.

Dung Dung và Thành gia gia lén gặp mặt, nói xong lời nói, liền chạy về tìm bằng hữu khác.

- Không tốt, gia gia của ta bị nhốt ở rạp chiếu phim!

- Dung Dung gia gia bị nhốt lại!

- Gia gia Dung Dung bị bắt!

Vệ Bình Dã: A pi ——

Nhất định là ta yêu tiểu bệ hạ nghĩ đến ta nhất.