Chương 49 Đi Học

Không được rồi! Vệ gia gia bị rạp chiếu phim giam lại!

Dung Dung chia sẻ chuyện này với các bằng hữu.

Dung Dung ngồi xổm xuống, thở dài:

- Gia gia thật đáng thương, sau này chỉ có thể đi rạp chiếu phim mới có thể nhìn thấy hắn.

Gia Tử nắm chặt nắm đấm của Tiểu nhục, giơ tay lên:

- Chúng ta đi cứu Dung Dung gia gia ra!

Các bằng hữu đều giơ tay lên:

- Được!

Bọn họ chính là những tiểu hài tử luôn nói về nghĩa khí.

Lúc này, Thứ Thứ ôm tay, nghiêm túc nói:

- Các ngươi là một đám tiểu đầu đất, đặc biệt là ngươi, Mao Nhung Nhung.

Các bằng hữu bất mãn:

- Thứ ca?

Thứ Thứnói:

- Nếu ta không đoán sai thì Dung Dung gia gia hẳn là đi đóng phim điện ảnh. Điện ảnh chính là màn ảnh còn lớn hơn cả TV.

Thứ Thứ mở hai tay ra:

- Có một mặt tường lớn như vậy.

- A!

- Nếu quay được phim thì giống như TV, người đóng phim sẽ xuất hiện ở trên màn hình.

Thứ Thứ nghiêm túc nói:

- Đúng rồi, xem phim và xem TV là không giống nhau, xem phim thì phải đến rạp chiếu phim chuyên nghiệp, đi vào còn phải mua vé.

Thứ tự tin nói:

- Điện ảnh chỉ là được quay thành hình ảnh, người chân chính vẫn ở bên ngoài, cho nên Dung Dung gia gia căn bản là không bị nhốt ở rạp chiếu phim!

Dung Dung nghi hoặc:

- Thứ Thứ, sao ngươi lại biết?

Thứ Thứ tự hào mà nâng cằm lên:

- Ta biết ngay mà.

Dung Dung bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lớn tiếng nói:

- Ta biết rồi! Thứ ca, bởi vì mẹ của ngươi là ngôi sao lớn, đúng không?

Thứ Thứ cứng họng, âm thanh thu nhỏ:

- Không phải chứ.

Dung Dung lại giơ tay lên:

- Ta lại đã biết!

Thứ Hạng muốn ngăn cản hắn:

- Mao Nhung Nhung, không được nói nữa...

Đáng tiếc Dung Dung không tiếp thu ám chỉ của hắn, tiếp tục nói:

- Lần trước, khi thăm hỏi, Thứ Thứ và mẹ hắn cùng nhau đi ra ngoài, Thứ Thứ và mẹ hắn nói chuyện phiếm, sẽ biết chuyện về điện ảnh.

Thứ Thứ che miệng của hắn lại.

Được rồi được rồi, Thứ ca thừa nhận ngươi là tâm cơ của Thứ ca, không cần nói nữa, Thứ ca sẽ thẹn thùng!

Mặc kệ thế nào thì cuối cùng các bạn nhỏ cũng đã biết rạp chiếu phim không phải là nơi của người dân.

- Dung Dung, chờ gia gia ngươi đi ra khỏi rạp chiếu phim, chúng ta sẽ để cho lão sư Ôn mang chúng ta đi rạp chiếu phim xem.

- Được, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem thử.

Dung Dung ngoéo tay với bọn họ, sau đó vui sướиɠ đào hạt cát chơi.

Gia Tử nghĩ tới cách chơi mới:

- Chúng ta tới làm điểm tâm đi, giống như một gia gia khác của Dung Dung, làm bánh đậu xanh!

Các bằng hữu nghi hoặc:

- Sao lại làm bánh đậu xanh?

Tay phải Gia Tử nắm lên một nắm hạt cát, tay trái nhéo lên một chút hạt cát:

- Làm bộ đây là da, đây là người, sau đó bọc vào, niết một cái, tạo thành hình chữ nhật.

Các bằng hữu nhìn tay của hắn.

Hạt cát khô, Gia Tử nhéo cũng không nổi.

Dung Dung có lòng tốt nhắc nhở hắn:

- Gia Tử, da của ngươi cùng người chơi với nhau.

Gia Tử thả hạt cát lại:

- Quá đáng, phải có một chút nước.

Các bạn nhỏ đứng lên:

- Chúng ta đi nhận nước!

Thứ

- Dùng...

Dung Dung ở trước khi hắn còn chưa nói chuyện, lớn tiếng ngăn cản hắn:

- Thứ Thứ, đi thôi! Chúng ta cùng đi!

Hắn biết Thứ Thứ muốn nói gì, Thứ Thứ muốn nói...

Hắn trực tiếp dùng nước miếng để nhổ.

Không được! Hắn không muốn dùng nước miếng!

Thành Tri Cận vốn tưởng giải thích chuyện điện ảnh với bọn họ một chút, thấy bọn họ đều hiểu rõ, cũng không tiến lên.

Lúc này, những đồng sự khác từ trong ký túc xá của công nhân đi ra, chào hỏi hắn:

- Lão Thành, mở cuộc họp!

Thành Tri Cận quay đầu lại:

- Đến rồi.

Hôm nay lại là Thứ Thứ, phải mở một vòng hội nghị thường kỳ của thực đường.

Lý chủ quản chủ quản hội nghị.

Lão sư Ôn cứ theo lẽ thường tổng kết yêu cầu của các bạn nhỏ này:

- Ừm, Dung Dung muốn ăn đồ ăn Gia Tử, Thứ Thứ muốn ăn đồ ăn của trẻ con, ăn xong sẽ phát đồ chơi loại này... Lão yêu cầu...

Bọn họ đã sớm quen với việc này.

Phúc lợi của Tiểu Ấu Miêu Viện, có một Dung Dung thích ăn Gia Tử, còn có một Thứ Thứ Thiên Mã Hành Không.

Các bạn nhỏ đầu nhỏ, luôn có rất nhiều ý tưởng kỳ lạ.

Lý chủ quản mỉm cười gật đầu:

- Cảm tạ lời đề nghị của Ôn lão sư và các bạn nhỏ, vỗ tay nói.

Mặc kệ thế nào thì hắn vẫn phải đi.

Sau đó, hắn lại tiếp tục công việc lặt vặt.

Lý chủ quản lật lật quyển sách thật dày của mình:

- Đúng rồi, trường học nấu nướng ở thành phố muốn tổ chức một lớp huấn luyện, chia cho chúng ta ba vị trí, các ngươi có ai muốn đi học, chờ một chút tìm ta báo danh.

- Giống như là dạy cơm Tây, bánh ngọt kiểu Âu Tây, thời gian đi học là mỗi cuối tuần. Đi nói trợ cấp lộ phí, tăng lên kỹ năng chuyên nghiệp, nắm chắc thời gian báo danh.

Đồng sự ngồi bên cạnh Thành Tri Cận chạm vào cánh tay hắn:

- Lão Thành, ngươi muốn đi à?

Thành Tri Cận gật đầu:

- Ừm.

- Không phải ngươi đang học kiểu học bánh ngọt kiểu Âu Tây à?

- Ta vẫn muốn học một chút.

- Được rồi, vậy ngươi đi đi.

Thành Tri Cận hỏi:

- Ngươi không đi à?

Đồng sự vẻ mặt ghét bỏ, vẫy vẫy tay nói:

- Ta đi qua năm ngoái, mệt muốn chết, còn phải nộp bài tập. Ta nói với ngươi, nấu nướng có một tài khoản làm video, chuyện đầu tiên là đi học, trước chú ý bọn họ, cho bọn họ điểm bình luận, bình luận còn không thể thiếu 15 chữ.

Thành Tri Cận cười cười:

- Dù sao thì cũng là miễn phí, làm một chút chuyện cũng không kỳ quái.

Gia gia nỗ lực công tác gấp mấy lần, Dung Dung ở viện phúc lợi cũng nỗ lực công tác.

Dung Dung hai tay bưng lấy đồ chơi xúc đất móng vuốt, móng vuốt trang nước, chạy về phía hố cát:

- Tới đây! Nước tới!

Thứ Thứ bất đắc dĩ đi theo phía sau hắn, hắn phụ trách giúp Dung Dung mở vòi nước, móng vuốt xúc đất cũng là của hắn, hắn từ trên món đồ chơi bị phá hủy đi tới.

Đây hoàn toàn không phải là chuyện một tiểu hài tử khốc liệt nên làm!

Nhưng không có cách nào, đó là Mao Nhung Nhung.

Các bằng hữu chỉnh hắn:

- Dung Dung, chúng ta đang làm bộ đây là làm bánh đậu xanh.

Trong mắt các bạn nhỏ, bánh đậu xanh chính là điểm tâm của đậu xanh sau khi đọng lại.

Bằng không tên của bọn chúng sao lại không sai biệt lắm chứ!

logic thông suốt.

- Được rồi, làm bộ làm tịch đến đây!

Dung Dung dùng hai tay nâng móng vuốt máy xúc đất lên, quét lên trên hạt cát.

Gia Tử nhéo hạt cát, tạo thành một khối vuông nhỏ.

- Làm bánh đậu xanh cho tốt.

- Gia Tử, ngươi quá khốc!

Gia Tử tiếp tục bóp hạt cát:

- Đương nhiên, ta chính là người ăn điểm tâm nhiều nhất, sau này ta cũng sẽ làm điểm tâm sư!

Dung Dung kéo ống tay áo của Thứ Thứ:

- Đi, Thứ Thứ, chúng ta lại đi uống một chút nước...

Các bằng hữu:

- Hả?

- Nòng đậu xanh!

- Làm trò chơi cùng nấu cơm trò chơi quá dễ chơi!

Không bao lâu sau, Ôn lão sư mở cuộc họp xong.

Nàng nhìn sân thể dục một chút, thật kỳ quái, sao hôm nay đám trẻ này lại yên tĩnh như vậy?

Ngày thường không phải đều là ồn ào nhốn nháo, chạy loạn khắp sân thể dục sao?

Sao hôm nay lại thế này?

Tiểu hài tử im lặng...

Trong lòng lão sư Ôn nhất thời dâng lên một loại cảm giác không tốt lắm, nàng cảm giác chuyện này thật sự rất tệ.

Quả nhiên, nàng thấy được nhóm tiểu hài tử này ở trong hố cát.

Đám trẻ con này đưa lưng về phía nàng, ngồi ở bên cạnh hố cát, hố cát đã đầy hạt cát: Hạt cát tạo thành khối vuông nhỏ à?

Lão sư nhẹ nhàng hô một tiếng:

- Các bạn nhỏ?

Gia Tử ngồi ở chính giữa quay đầu lại, các bằng hữu khác cũng quay đầu lại.

Lão sư Ôn nhìn bọn họ, tay của đám trẻ này dơ bẩn, trên mặt cũng cọ đến hắc hắc.

Lão sư Ôn hít sâu một hơi, quyết định nhẫn nại xuống, bảo vệ thiên tính của tiểu hài tử một chút.

Nàng ôn nhu hỏi:

- Các bạn nhỏ đang làm cái gì? Là đậu hủ sao? Hay là bánh nhỏ?

Vừa vặn lúc này, Dung Dung và Thứ Thứ lại một lần nữa tiếp nước trở về:

- Tẩu đậu xanh tới rồi.

Lão sư Ôn khϊếp sợ:

- Hả?

Tẩu đậu xanh? Bọn họ làm mấy thứ này là Tẩu đậu xanh?

Gia Tử nghiêm túc nói:

- Lão sư, đây là bánh đậu xanh.

Mặc dù sư phụ của Ôn gia vẫn rất thái quá, nhưng cũng không đến mức không thể tiếp nhận như vậy.

Gia Tử nói:

- Lão sư, ngươi muốn thưởng thức một chút không?

- Không, cảm ơn... Ôn lão sư thở dài:

- Các ngươi làm xong chưa? Phải làm bao nhiêu bánh đậu xanh đây?

- Chỉ còn thiếu một chút.

Gia Tử dùng mu bàn tay cọ cọ khuôn mặt nhỏ dơ bẩn của mình:

- Chúng ta phải lấp đầy cái hố bằng bánh đậu xanh này!

mộng tưởng thật lớn!

Lão sư Ôn ngồi xuống ở bên cạnh:

- Được rồi, vậy các ngươi từ từ chơi đi, chơi xong rồi lão sư sẽ mang các ngươi đi tắm rửa.

- Được, cám ơn lão sư!

Dung Dung và Thứ Thứ phụ trách vận chuyển nước trong, Gia Tử mang theo các bằng hữu khác, phụ trách chế tạo điểm tâm, chỉnh tề mà bày ở trong hố cát.

Lão sư ngồi ở bên cạnh, chống đầu, nhìn một khối vuông nhỏ trong hố.

Giống như còn thật sự có ý tứ kia, còn đáng yêu.

Đám trẻ con này cũng không biết là cái đầu nhỏ gì, luôn có thể tự mình phát minh ra trò chơi kỳ quái.

Không biết qua bao lâu, Gia Tử nhẹ nhàng đặt một cái bánh đậu xanh cuối cùng vào trong hố cát:

- Hoàn thành!

Đại công cáo thành.

Các bạn nhỏ không dám đi vào nữa, liền ngồi xổm bên cạnh hố cát, thưởng thức tác phẩm của mình, chọn lựa điểm tâm của mình.

- Ta muốn một khối này.

Lão sư chống đầu, nhắc nhở bọn họ:

- Không thể thật sự ăn luôn được.

- Đã rõ!

Bọn họ tiếp tục chia nhau miếng bánh đậu xanh.

- Chúng ta một người một hàng, bài này là của Thứ ca, bài này là của Dung Dung...

Bọn họ còn nhớ rõ lời của Ôn lão sư:

- Lão sư, một loạt này là của ngươi.

Lão sư cười nói:

- Cảm ơn các ngươi.

- Không cần khách khí.

Lão sư Ôn nhìn thoáng qua đồng hồ:

- Mọi người đều chia xong điểm tâm rồi à?

- Phân chia xong rồi!

- Vậy bây giờ đến lượt lão sư tới phân rồi.

Lão sư đứng lên, bắt lấy Dung Dung.

- Mao Nhung Nhung!

Thứ Thứ vừa thấy Dung Dung bị bắt, vội vàng đi lên nghĩ cách cứu viện, vì vậy cũng bị bắt.

- Hai tiểu bằng hữu này bị nước làm ướt quần áo, cần phải lập tức đi tắm.Những tiểu bằng hữu phía sau lập tức đuổi theo, chuẩn bị tắm rửa, tuyệt đối không thể dùng tay dụi mắt và miệng.

Được rồi.

Các bạn nhỏ cúi đầu, ngoan ngoãn đuổi theo, chuẩn bị đi tắm rửa.

Ở giữa phòng tắm, hai lão sư đang tắm cho Dung Dung và Thứ Thứ.

Các tiểu bằng hữu khác ngồi ở trên ghế nhỏ ở bên ngoài, xếp hàng tắm rửa.

Dung Dung và Thứ Thứ ngồi ở trong bồn tắm trẻ con, hai lão sư cầm khăn lông, điểm dầu gội thơm ngào ngạt lên trên đầu tóc của bọn họ.

- nhắm mắt lại.

Dung Dung và Thứ Thứ gắt gao nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhíu lại.

Chuyện tắm rửa ban ngày không thường xuất hiện, mỗi tháng cũng chỉ có năm sáu bảy tám lần, giống nhau xảy ra ở

Các bạn nhỏ lăn lộn ở trong hố đen, học phim hoạt hình, nhảy xuống vũng bùn, chơi trò chơi đánh cướp.

Lão sư Ôn cầm lấy vòi hoa sen, dặn dò Dung Dung:

- Dung Dung nhắm tốt đôi mắt.

- Ừm.

Dung Dung dùng sức gật đầu.

Lão sư mở vòi hoa ra, nước ấm nhẹ nhàng rơi lên trên đầu Dung Dung, trượt xuống dưới, rất thoải mái.

Lão sư Ôn giúp hắn lau tóc, lau bọt biển trên đầu.

Không biết qua bao lâu, Ôn lão sư cầm lấy khăn lông khô, lau khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Dung, nói với hắn:

- Được rồi, có thể mở to mắt.

Dung Dung còn chưa mở to mắt đã nghe thấy tiếng Thứ Thứ từ phía đối diện truyền đến.

- Mao Nhung Nhung, ngươi là tiểu đầu đất...

Lão sư giúp Thứ Thứ tắm rửa sửa chữa hắn:

- Thứ Thứ, không thể nói như vậy với những tiểu bằng hữu khác.

Dung Dung mở to mắt, hừ một tiếng với Thứ Thứ.

Thứ Thứ ngồi ở phía đối diện hắn, hai người đều ngồi ở trong bồn tắm.

Lão sư Ôn đưa sữa tắm lên người Dung Dung, Dung Dung vòng tay nhỏ nhắn, thổi thổi bọt nước.

thổi ra một cái bọt nước nhỏ, bay đến bên Thứ Thứ, Thứ Thứ nhận lấy bọt nước, lại thổi một cái trở về.

Xoẹt, hai người đã bị ôm ra ngoài.

- Được rồi.

Lão sư cầm lấy khăn tắm nhỏ, lau khô hai người bọn họ, mặc quần áo sạch sẽ vào:

- Đợi một chút nữa mặc áo khoác vào, đi đến chỗ cái ghế nhỏ ngồi xuống, nếu như mình có thể thì dùng khăn tắm nhỏ lau tóc một chút.

- Được rồi.

Hai người mặc quần đùi ngắn tay chuyên dùng vào ngày hè, mái tóc ướt đẫm và khăn tắm khô ráo, chạy đến bên cạnh cái ghế nhỏ.

Hai lão sư đổi nước, vẫy vẫy tay với những tiểu bằng hữu còn lại:

- Gia Tử, khoai tây chiên, hai người các ngươi tới đây.

Các bạn nhỏ còn lại thay phiên nhau tắm rửa, Dung Dung và Thứ Thứ ngồi ở trên ghế nhỏ, Dung Dung cầm khăn tắm, nghiêm túc lau tóc.

Thứ Thứ Thứ Thứ, gϊếŧ một cái là xong.

Hắn bỏ khăn tắm sang một bên, sờ soạng đầu tóc của Dung Dung một chút:

- Mao Nhung Nhung, chẳng trách ngươi lại tên là Mao Nhung Nhung.

Dung Dung vỗ bay tay của hắn, nghĩ nghĩ, sờ sờ tóc của hắn, học hắn nói chuyện:

- Thứ Thứ, chẳng trách ngươi lại tên là Thứ Thứ.

Thứ Thứ nghiêm túc nhìn Dung Dung, Dung Dung cũng nhìn trở về, bộ dáng giống như muốn đánh nhau.

Trong nháy mắt, hai người cười thành một đoàn.

Rất nhanh đã đến cuối tuần.

Các bạn nhỏ ngồi ở trong hố cát, đào hạt cát chơi, không tìm được chuyện gì thú vị khác.

khoai tây chiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên:

- Chúng ta đi đến Nhi Đồng Nhạc Viên chơi đi.

Thứ Thứ cầm cái xẻng nhỏ, đào hạt cát, cũng không ngẩng đầu lên:

- phiếu của chúng ta đều dùng hết rồi.

Mỗi Thứ Thứ tuần, sư phụ của Ôn gia sẽ phát cho mỗi người bọn họ ba tấm vé vào chơi, mặc kệ trước khi bọn họ lấy được vé, nói cái gì nhất định phải giữ lại, trong nháy mắt lấy được vé, bọn họ đều sẽ chạy tới Nhi Đồng Nhạc Viên chơi.

Mỗi lần tới thứ tư, bọn họ lại dùng hết phiếu rồi.

Cuối tuần là một vòng cuối cùng, đương nhiên không đến chơi.

- Chúng ta tới chơi bắt người.

- Quá nóng, hôm nay mặt trời quá lớn.

khoai tây chiên cúi đầu, tiếp tục đào hạt cát.

Lúc này, Gia Tử bỗng nhiên nói:

- Chúng ta tới chế tác thôi.

Các bằng hữu trăm miệng một lời:

- Chúng ta không cần làm bánh đậu xanh nữa!

Một vòng này, bọn họ mỗi ngày đều làm bánh đậu xanh, chính là bởi vì Gia Tử thích trò chơi này!

Gia Tử nhỏ giọng nói:

- Ta không nói bánh đậu xanh... Hắn nghĩ nghĩ:

- Không bằng chúng ta đi tìm Dung Dung gia gia chơi đi? Dung Dung gia gia sẽ cho chúng ta ăn điểm tâm.

Dung Dung và Thứ Thứ cùng nhau đào hạt cát, cũng không ngẩng đầu lên:

- Ngươi quên rồi sao? Gia gia của ta đi học rồi.

Thành Tri Cận đi lên lớp nấu nướng.

Gia Tử héo:

- Được rồi.

Các bằng hữu đều héo rũ.

Chỉ có Thứ Thứ rất có tinh thần.

- Chúng ta đào hạt cát đi, trong phim hoạt hình nói, đào xuống hố cát vẫn luôn có thể đào được nước.

Các bằng hữu thoáng đề cao tinh thần, cùng Thứ Thứ đào hạt cát.

Thứ Thứ nhiệt tình mười phần:

- Nếu như chúng ta ở sa mạc, sắp khát chết thì có thể làm như vậy! Bây giờ rèn luyện trước đi!

Các bằng hữu cố gắng giải thích:

- Chúng ta sẽ không ở trong sa mạc, chúng ta sẽ chỉ ở trong hố cát.

Từ từ vượt qua thời gian nhàm chán này.

Các bạn nhỏ vốn đang không cảm thấy Thành Tri Cận không ở đây, có gì không đúng, chỉ là chờ đến lúc ăn điểm tâm, bọn họ đã cảm giác không đúng rồi.

- Không thể ăn bánh đậu xanh, ta muốn ăn... Các bằng hữu chớp chớp đôi mắt:

- Gia Tử, chúng ta không nói ngươi, ngươi không cần chờ mong.

- Chúng ta muốn ăn bánh đậu xanh do Dung Dung gia gia làm.

Lão sư Ôn an ủi bọn họ:

- Vậy thì cũng không có cách nào, Dung Dung gia gia đi tu luyện, phải đến xế chiều mới có thể trở về. Đây là đồ ăn sáng nhanh, các bạn nhỏ trước kia chính là ăn cái này.

Gia Tử nghiêm túc nói:

- Đó là bởi vì trước đó chúng ta chưa từng ăn điểm tâm của Dung Dung gia gia.

- Dung Dung gia gia đã rất lợi hại, không cần tiến tu.

- Đúng vậy!

Lão sư cũng không có cách nào:

- Được rồi, được rồi, chờ Dung Dung gia gia trở về, lão sư nói với hắn một chút, mọi người đều rất nhớ hắn. Bây giờ ăn trước đi, không ăn thì nói, không ăn được thì ăn cơm trưa sẽ đói rồi.

Các bạn nhỏ cắn một miếng điểm tâm nhỏ, uống một ngụm sữa bò, chuẩn bị nuốt xuống, há to miệng:

- A .

Lão sư bật cười:

- Có khó ăn như vậy sao?

- Có!

Ngày đầu tiên Thành gia gia tiến tu, tưởng hắn tưởng hắn.

Sáng sớm hôm nay, Thành Tri Cận đã ngồi xe buýt đi đến thành phố, đi làm nướng.

Tuy rằng viện phúc lợi thực đường có ba danh ngạch, nhưng chỉ có một mình hắn báo danh, những người khác đều không muốn đi.

Lên lớp xong, giữa trưa lại ngồi xe trở về.

Thành Tri Cận ngồi trên xe, nhìn di động.

Quả nhiên, cũng giống như đồng nghiệp của hắn nói, chuyện đầu tiên khi đi học là chú ý video của nấu nướng lão sư, sau đó điểm tán bình luận.

Thành Tri Cận cũng chú ý.

Nhưng mà cho dù là nấu nướng hay kéo theo học sinh trợ trận thì tài khoản của hắn cũng không quá khởi sắc, bởi vì hắn thích nghĩ nát, video lại rất dài, không có người qua đường không thích, chỉ có học sinh của hắn cổ động.

Lúc này, trên bàn là một loạt những bài văn của các học sinh sáng nay.

[ Hôm nay mới khai giảng, triển lãm tác phẩm của học sinh ]

[ Tác phẩm số 1, khả năng lĩnh ngộ của học sinh này rất cao, năng lực ra tay rất mạnh... ]

Mỗi một tác phẩm đều có điểm bình.

Thành Tri Cận không tránh được tục, cũng muốn nghe một chút đánh giá của lão sư đối với hắn.

Tiến độ chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã đến lượt hắn.

Tuy rằng cây dù nhỏ cũng không khác biệt lắm, nhưng một điểm tâm sư ưu tú thì luôn có thể nhanh chóng nhận ra mình ở trong đống bánh bông lan!

[ Tác phẩm số 4, ta cảm giác người này... ]

Lão sư trong video bỗng nhiên trầm mặc, Thành Tri Cận có chút khẩn trương.

Sao vậy? Hắn làm không tốt sao?

Sau một lúc lâu, lão sư thở dài.

[ Ta cảm giác hắn là tới đập phá ta, hắn rất quen thuộc, nhưng còn có một chút tư duy theo quán tính, nhưng mà rất nhanh là có thể điều chỉnh lại, rất có thiên phú, ta rất xem trọng. ]

Thành Tri Cận ngượng ngùng cười một tiếng, vừa vặn lúc này, xe buýt đến trạm, hắn vội vàng thu hồi di động, đi xuống xe.

Thành Tri Cận đi qua ký túc xá của con nít, không khỏi bước nhẹ một bước, bỗng nhiên, hắn nghe thấy một tiếng .

- Gia gia!

Thành Tri Cận quay đầu lại, hoảng sợ.

Dung Dung và các bằng hữu của hắn đều ghé vào bên cạnh cửa sổ, vẫy tay với hắn:

- Dung Dung gia gia!

- Sao vậy?

Thành Tri Cận đi lên trước:

- Sao các ngươi còn chưa ngủ trưa?

Dung Dung nói:

- Gia gia, ta muốn ăn điểm tâm của ngươi.

Các bạn nhỏ nói:

- Dung Dung gia gia, chúng ta muốn ăn điểm tâm của ngươi.

Thành Tri Cận có chút thẹn thùng, giọng nói trong trẻo:

- Ta sẽ lập tức trở về làm cho các ngươi, các ngươi cũng nhanh trở về ngủ đi, ngủ trưa lên là có thể ăn điểm tâm rồi.

Dung Dung nghiêm túc nói:

- Nhưng bây giờ ta muốn ăn.

Các bạn nhỏ nghiêm túc nói:

- Chính là chúng ta sẽ ăn ngay bây giờ!

Thành Tri Cận lui về phía sau nửa bước, ôm ngực, quá đáng yêu, không được.

- Cái kia... Gia gia còn chưa làm, bây giờ trở về làm đi, các ngươi cứ việc ăn trưa, mau trở về ngủ đi.

- Được rồi.

Thành Tri Cận dỗ các bạn nhỏ trở về phòng ngủ, sau đó trở về phòng bếp, rửa tay, đeo tạp dề lên mũ.

Đứng ở trước bàn điều khiển, hắn tự hỏi một chút xem nên làm điểm tâm gì.

Đồng sự thò đầu ra:

- Thành Tri Cận, ngươi vừa trở về đã làm điểm tâm? Ngươi cũng quá mạnh rồi.

Thành Tri Cận cười một chút:

- Trước đó một chút, tiểu bằng hữu mới ra lò bánh bông lan ăn không ngon, hơn nữa ta thích làm điểm tâm.

- Câm miệng ngươi! Gặp phải đồng sự Vương Đằng này thì coi như ta xui xẻo.

Nửa giờ sau, các bạn nhỏ vẫn còn đang ngủ trưa, dù nhỏ của Thành Tri Cận cũng sắp xong rồi.

Đương nhiên, vật tư của thực đường không có dù, cho nên chỉ có bánh nhỏ.

Tiểu tử bánh bông lan ở trong lò nướng, Thành Tri Cận đi ra bên ngoài chờ, rất nhàm chán, lấy di động ra, mở camera ra, điều chỉnh góc độ một chút.

Mười mấy cái bánh bông lan nhỏ chậm rãi bành trướng lên ở trong giấy.

Hắn đã hiểu vì sao lão sư nấu nướng lại thích quay phim.

Quá trình này quả thật đã được chữa khỏi.

Thành Tri Cận quay video, do dự một chút, cũng không phát ra mà là qua tay phát vào trong đàn.

Cái này là: Gia gia thân của tiểu bệ hạ (Tiểu Vương Miện)

Đám người này vốn gọi là Cố mệnh đại thần, thề sống chết nguyện trung thành, kết quả...

Bởi vì từ ngữ mấu chốt kích phát che chắn, hơn nữa còn bị nghi ngờ có liên quan đến tư tưởng tuyên truyền phong kiến, bị phong đàn, Vệ Bình Dã đã đổi tên thành này.

Thành viên có tổng cộng ba vị

[ Lão Thành không quá già Thành: ]

[ Lão Vệ lão Vệ gì cũng không biết: Tân đào đến làm quái bao nhiêu biểu tình. ]

[ Lão Dương, lão Dương, không phải tiểu Dương: ]

[ Lão Dương lão Dương không phải Tiểu Dương: Không phải ngươi, là ngươi. ]

Không cần phải nói, bọn họ cũng đều biết Ngươi và Ngươi chỉ ai.

Sau đó chính là vẻ mặt của Vệ Bình Dã, Thành Tri Cận và Dương Biện Chương đều tự giác lui ra, tạm thời che chắn hắn.

Thành Tri Cận cười một tiếng, không bao lâu sau, Dương Biện Chương bỗng nhiên gửi cho hắn một tin nhắn.

[ Ngươi có thể phát ra thử một chút, thử một chút không sao. ]

Thành Tri Cận dừng một chút, hắn làm sao biết mình đang do dự cái gì?

Dương Biện Chương quả thực sẽ đọc tâm. Hắn đã đoán được đối phương nghĩ gì, nói ra, lại không làm cho người ta cảm thấy mạo phạm.

Ai gặp phải hắn thì đều chỉ có thể thuyết phục.

Hắn do dự, trả lời một câu Đã biết, vừa vặn lúc này, trong phòng điểm tâm lò nướng phát ra âm thanh Tích Tích Tích, nhắc nhở hắn đã đến giờ.

Thành Tri Cận nhanh chóng rời khỏi giao diện, đăng video lên, sau đó trực tiếp nhét điện thoại vào trong ngăn tủ thay quần áo, đi vào phòng ăn sáng, lấy ra bánh bông lan nhỏ.

3 giờ chiều mới là giờ ăn sáng của tiểu bằng hữu, đúng lúc này, bánh bông lan nhỏ cũng đã lạnh.

Các bạn nhỏ đã đi lên, đang ngồi ở trong phòng học, chờ đợi ăn điểm tâm.

Thành Tri Cận đẩy xe đẩy nhỏ ra, bọn họ liền vỗ vỗ tay.

Chào mừng, chào mừng!

Thành Tri Cận cười cười, cầm lấy khay nhỏ, đặt bánh bông lan nhỏ trước mặt bọn họ:

- Điểm tâm tới rồi.

- Cảm ơn gia gia.

Vẫn là điểm tâm do Dung Dung gia gia làm ngon nhất, các bạn nhỏ đối mặt với bánh bông lan, thèm nước miếng chảy xuống.

Một tiểu bằng hữu nói:

- Dung Dung gia gia, ngươi không cần đi học được không? Ta nghĩ mỗi ngày ăn điểm tâm ngươi làm, ngươi đi học, cũng chưa làm điểm tâm cho chúng ta ăn.

Dung Dung cầm tiểu bánh bông lan, quay đầu lại:

- Đương nhiên không được rồi. Đi học rất khốc, gia gia có thể học được những thứ không giống nhau.

Thành Tri Cận gật đầu:

- Đúng vậy, Dung Dung nói đúng.

Dung Dung giơ lên bánh và tay nhỏ:

- Ta sẽ đi học với Thành gia gia!

Các bằng hữu có chút do dự, Dung Dung nhìn về phía Thứ Thứ, chạm vào hắn:

- Thứ Thứ, ngươi có thể duy trì ta không?

Thứ Thứ cũng giơ tay lên:

- Ta cũng duy trì!

Được rồi, nếu như Thứ ca đều ủng hộ thì các bằng hữu cũng sẽ ủng hộ.

Mọi người đều ủng hộ, Dung Dung rất vui vẻ, nhìn về phía Thành Tri Cận:

- Gia gia, ngươi yên tâm đi học...

Thành Tri Cận cười một chút, gật đầu:

- Đã biết, gia gia sẽ nghiêm túc đi học.

Dung Dung ngẩng đầu, chớp mắt sáng ngời, vô cùng chờ mong nhìn hắn:

- Gia gia, ngươi đi học đi, ngươi nhất định phải học được đến 100 điểm đúng không?

Thành Tri Cận sửng sốt:

- Hả?