Chương 21-2: Không ngủ được bị nhân vật công chính ôm vào trong ngực

Mạnh miệng mà không định giải thích, Cam Minh Tri cảm thấy như vậy rất mất mặt, rồi lại không chịu nổi ánh mắt như hổ rình mồi của ba người, nhìn thoáng qua màn đêm đen nhánh ở bên ngoài … sợ.

“Các người đều là dị năng giả, tôi nhìn các người không vừa mắt là chuyện bình thường.”

Còn rất thẳng thắn.

“Vậy cậu nhìn ai cũng khó chịu, thì buổi tối hôm nay ngủ cùng ai?”

Câu hỏi này, rất giống như đang hỏi buổi tối hôm nay định sủng hạnh ai vậy.

Nghe thấy câu hỏi hơi mang theo ý trêu chọc của Tỉnh Văn Diệu, Cam Minh Tri mím môi: “Cùng anh.”

Hơi hơi mỉm cười, Tỉnh Văn Diệu trả lời: “Là vinh hạnh của tôi.”

Sợ Hạng Hồng Đạt lại định làm cái gì, Cam Minh Tri như chạy trốn mà vội vàng đuổi theo Tỉnh Văn Diệu.

Nhìn bóng lưng của Cam Minh Tri, Hạng Hồng Đạt cũng không gây khó dễ, chỉ là rất nhanh liền lộ ra một nụ cười lạnh.

Lúc quay đầu lại nhìn thấy Khúc Ngọc Thư, ý cười trên mặt Hạng Hồng Đạt cũng theo đó mà thu lại: “Sao cậu lại không chết chứ, thật đáng tiếc.”

Sở dĩ bọn họ trở về muộn như vậy, là bởi vì Hạng Hồng Đạt muốn tìm một cơ hội để gϊếŧ Khúc Ngọc Thư, chỉ là cuối cùng cũng không thành công mà thôi.

Không đáp lời, Khúc Ngọc Thư chỉ hỏi một câu: “Cậu ép buộc ngài ấy?”

“Cậu thì không phải chắc?”

“Tiểu thiếu gia trúng thuốc, tôi chỉ là giúp ngài ấy giải thuốc mà thôi.”

“Giải thuốc …”

Cắn răng lặp lại một lần, Hạng Hồng Đạt bỗng nhiên nổi điên, túm chặt lấy cổ áo của Khúc Ngọc Thư kéo tới trước mặt mình: “Cậu cho rằng tôi sẽ thực sự tin à? Ai lại ngu như vậy, tự đi hạ thuốc mình còn không chơi, lại để cho cậu chơi!”

Cau mày giật tay Hạng Hồng Đạt ra, Khúc Ngọc Thư sau khi đứng vững, trong lòng cũng hiếm khi có hơi khó chịu: “Bất kể là như thế nào thì cũng tốt hơn cậu.”

Mà phía bên kia Cam Minh Tri đang nằm trong lều vải của Tỉnh Văn Diệu, cả người khó chịu: “Sao cái thứ để nằm của anh lại cứng thế.”

“Sao cứ có cảm giác có gió lùa vào.”

“Gối đầu của anh cứng quá …”

Tiểu thiếu gia mềm yếu ngủ ra sao không thoải mái thế nào, bình thường đều có Hạng Hồng Đạt giúp cậu lấy rất nhiều thứ, còn tính cách của Khúc Ngọc Thư thì ôn hòa tinh xảo, chỉ có Tỉnh Văn Diệu lại thô ráp không chịu được.

Nếu như Cam Minh Tri không ở lại đây, anh sẽ trực tiếp trải cái chăn đơn ra rồi đi ngủ.

Thấy Cam Minh Tri oán trách là không thoải mái, Tỉnh Văn Diệu có chút bất đắc dĩ: “Thật sự không còn gì nữa, tôi trải hết ra cho cậu rồi.”

“Chính là không thoải mái, sao cái gì anh cũng không mang theo thế.”

Cam Minh Tri không nằm xuống, cũng không cho Tỉnh Văn Diệu ngủ.

Tỉnh Văn Diệu ban ngày không ngủ, có hơi buồn ngủ rồi: “Nếu không tôi ôm cậu ngủ đi, cậu ngủ ở trên người tôi.”

“Hừ,” Có chút không biết nói gì chọc chọc ngực của Tỉnh Văn Diệu, Cam Minh Tri cảm thấy anh không xấu hổ, “Trên người anh vẫn còn cứng lắm.”

Thật sự không ngại kìa.

Không còn cách nào khác, Cam Minh Tri chỉ có thể một lần nữa nằm xuống, Tỉnh Văn Diệu sắp ngủ luôn rồi, lại bị đẩy cho tỉnh.

“Không được, không thoải mái.”

Ý thức được mình chọc phải một cái túi da lớn mềm yếu, Tỉnh Văn Diệu dứt khoát thừa dịp Cam Minh Tri ở bên cạnh mình, trực tiếp túm lấy người ôm vào trong ngực.

“A!”

Sau khi ngã vào trong ngực Tỉnh Văn Diệu, Cam Minh Tri sợ tới mức cả người cứng đờ, sau khi phát hiện Tỉnh Văn Diệu không cử động nữa, mới thật cẩn thận mà vùng vẫy một chút.

Chẳng qua vặn vẹo rất nhanh đã bị chế trụ lại, chỉ có thể bị ép nằm ở trong ngực Tỉnh Văn Diệu, vẻ mặt của Cam Minh Tri như đưa đám, có chút buồn bực.

Trên người Tỉnh Văn Diệu quả thực cứng rắn như đá, Khúc Ngọc Thư tốt xấu gì còn thơm thơm, còn trên người anh lại có mùi mồ hôi nồng đậm.

Không khó ngửi, còn mang theo một ít hương vị hơi thở của đàn ông, nhưng Cam Minh Tri mềm yếu lại cực kỳ ghét bỏ.

Cứ như vậy mà ngủ một đêm, không được làm ô nhiễm hết mùi trên người cậu đâu đấy.