Chương 21-1: Ngủ cùng nhân vật công chính, ghét bỏ sàn quá cứng

Hạng Hồng Đạt là một tên điên.

Mặc dù Cam Minh Tri biết điều này, nhưng không nghĩ rằng nhận thức về điều này lại luôn được đổi mới một lần lại một lần, thực sự cực kỳ đáng sợ.

Chân đất không sợ chân giày, càng ác lại càng không sợ thứ ác như cậu, nghĩ đến đây, Cam Minh Tri liền không còn dám nghĩ đến chuyện bắt nạt Hạng Hồng Đạt nữa.

Ngẫm lại cũng phải, thân là boss phản diện, vốn dĩ Hạng Hồng Đạt cũng đã ác hơn, tệ hơn, đáng sợ hơn cậu rất nhiều rồi.

Quả nhiên vẫn là nhân vật công chính cùng với nhân vật thụ chính tương đối dễ bắt nạt, chỉ có điều bọn họ luôn có một bộ dạng trông khá vô tư tùy hứng, làm cho Cam Minh Tri phải tức đến ngứa răng.

Sau khi hai người Khúc Ngọc Thư cùng với Hạng Hồng Đạt trở về, mấy người liền dựng trại lên, nhưng cũng không hề ngủ, mà cùng bàn bạc chuyện nhiệm vụ.

Tỉnh Văn Diệu hỏi một câu: “Hai người có nhìn thấy thứ gì à?”

Khúc Ngọc Thư trả lời: “Gϊếŧ tang thi ở chỗ đó quả thực không tiêu hao năng lượng nhanh như vậy, bọn tôi có thử một chút, phải rất lâu sau mới cảm thấy mệt mỏi.”

Hạng Hồng Đạt không nói lời nào, hắn không có điều gì muốn nói.

Liếc mắt nhìn Hạng Hồng Đạt một cái, Khúc Ngọc Thư lại nói: “Cũng không biết rốt cuộc là thứ gì, chỉ ở trong một phạm vi nhất định, trước kia ở chỗ này có một cái gara ngầm, bên trong có rất nhiều tang thi bị chặn lại ở đó, ít nhất cũng phải tầm bốn năm trăm con.”

“Lãnh chủ chỉ bảo chúng ta tới đây quan sát, cũng không bảo chúng ta đi vào, quay về trước vậy.”

Sau khi bầu không khí yên tĩnh lại, mấy người lại nhìn về phía Cam Minh Tri.

“Nhìn cái gì mà nhìn?!”

Cam Minh Tri ngồi ở bên cạnh nghe có hơi chột dạ, đám người này mắc gì mà lại nhìn cậu như thế?

Cuối cùng vẫn là Tỉnh Văn Diệu phá vỡ cục diện bế tắc: “Tiểu thiếu gia ngủ với tôi.”

Khúc Ngọc Thư theo bản năng trả lời: “Tại sao?”

Hạng Hồng Đạt lại trực tiếp ra tay kéo cổ tay của Cam Minh Tri, bị tiểu thiếu gia sợ tới mức trực tiếp hất ra.

Nhìn thoáng qua Hạng Hồng Đạt chấp mê bất ngộ, cùng với Khúc Ngọc Thư từng có một lần làʍ t̠ìиɦ gút mắt với Cam Minh Tri, Tỉnh Văn Diệu có hơi bất đắc dĩ.

“Lãnh chủ căn dặn tôi bảo vệ tiểu thiếu gia thật tốt, còn giúp tôi đưa mẹ đi chữa bệnh, tôi còn có thể trơ mắt nhìn các cậu bắt nạt cậu ấy sao?”

Sợ Hạng Hồng Đạt lại tới túm mình, Cam Minh Tri vội vàng trốn ra đằng sau lưng Tỉnh Văn Diệu, ánh mắt của Hạng Hồng Đạt âm trầm: “Cậu đã nói …”

Trong lòng nhất thời có ít dự cảm xấu, Cam Minh Tri thò đầu ra hỏi: “Đã nói cái gì?”

“Cậu chỉ nuôi một con chó duy nhất là tôi, chủ nhân.”

Nói xong Hạng Hồng Đạt liền mặt không đổi sắc mà giật mở quần áo, để lộ ra chiếc vòng cổ vẫn luôn mang ở bên trong.

Vì sao hắn lại mang theo thứ này, vì sao hả!

Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của Tỉnh Văn Diệu cùng với Khúc Ngọc Thư, cả người Cam Minh Tri đều sắp nổ tung tại chỗ.

Làm như cậu có sở thích đặc biệt gì vậy, thế nhưng cậu không có mà!

Chẳng qua Khúc Ngọc Thư lại nhớ tới lúc trước khi Cam Minh Tri dẫm lên mặt mình, cậu ta phản ứng có hơi thất thố, sắc mặt lại không nhịn được mà đỏ lên.

Sự xấu hổ trong lúc nhất thời làm cho cảnh tượng trở nên lúng túng, Cam Minh Tri cũng không biết nên giải thích như thế nào: “Tôi chính là muốn … muốn nhục nhã anh! Ai mà biết anh lại không biết xấu hổ như vậy!”

Hơi hơi cúi đầu, Hạng Hồng Đạt phảng phất như cực kỳ khéo hiểu lòng người: “Nếu chủ nhân thích thì cứ nhục nhã tôi đi, chứ đừng xa cách tôi.”

“Chờ một chút,” Tỉnh Văn Diệu vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, “Tiểu thiếu gia cậu có sở thích nhục nhã người khác, sau đó tìm đến Hạng Hồng Đạt, vậy hai người là kiểu quan hệ tình nhân à?”

“...”

Cái gì …

Cái gì mà sở thích nhục nhã người khác cơ!!

Cam Minh Tri sắp tức đến phồng lên, oan ức không chịu được: “Tôi không có sở thích nhục nhã người khác!”

Không đúng, mộng tưởng của cậu không phải là làm một boss người xấu à? Không nhục nhã người khác thì làm boss người xấu kiểu gì được?

“Lý do tôi nhục nhã là … là vì tôi thấy các cậu không vừa mắt!”

Sau khi nói xong, Cam Minh Tri lại chớp mắt bưng kín miệng, ở bên ngoài căn cứ mà lại đi đắc tội với tất cả mọi người, hiển nhiên không phải là một chuyện tốt.

Tỉnh Văn Diệu có chút khó hiểu: “Tại sao?”

Ở trong ấn tượng của anh, trước kia anh thậm chí còn không quen biết Cam Minh Tri, vì sao tiểu thiếu gia lại có địch ý lớn như vậy với mình?

Khúc Ngọc Thư cũng có chút không hiểu.