Chương 16: Anh Thích Em Gọi Tên Anh

“Được…”

Theo bản năng Bạch Chỉ buột miệng thốt ra, giọng không lớn không nhỏ, một đôi cặp mắt xinh đẹp vẫn không nhúc nhích mà chăm chú nhìn vào người con trai này trước mặt, đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật diệu kỳ.

Nửa tháng trước, cô còn kiên định không tin tình yêu, kiên quyết không kết hôn, xem mắt chỉ vì bất lực khi bị mẫu hậu đại nhân ép, cho đến hiện giờ, cô chẳng những kết hôn, còn bắt đầu kỳ vọng vào tình yêu…

Cô…Vẫn là đặc công Mộc bình tĩnh và lý trí của đặc công Kyushu sao?

Người đàn ông nhẹ nhàng hôn xuống trán cô, nhẹ nhàng, dịu dàng, giống như một chiếc lông vũ nhẹ lướt qua trán cô…

“Vợ à, về sau chúng ta tay trong tay, cùng nhau xem hoa bạch chỉ nở, cùng nhau ngắm biển sao trời mênh mông…” Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, giọng anh êm tai du dương như âm vực đẹp nhất của dây đàn Cello phát ra, khiến lòng người rung động

“Được.”

Bạch Chỉ gật đầu theo bản năng, cô cảm thấy bản thân giống như muốn chìm xuống, cô chưa từng có nghĩ đến có một ngày chính cô lại thích một người…

Cô bài xích tình yêu nguyên nhân chủ yếu là do cô cảm thấy một người khi yêu một người khác, đồng nghĩa với bạn không thể hoàn toàn kiểm soát bản thân, bởi vì bạn sẽ vì cử chỉ hành động của người kia mà vui, hoặc buồn…

Loại cảm giác này không tốt!

Chính vào khắc này, Bạch Chỉ lại cảm thấy nếu người kia là Sở Mộ, dường như cũng không có tệ lắm, thậm chí…Có hơi tốt đẹp…

“Sở Mộ…” Cô không cầm lòng được mà dựa đầu dựa vào ngực anh.

Sở Mạch Diễn hơi bất ngờ, bởi vì đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ chủ động tiếp xúc gần với anh như vậy, người phụ nữ này tuy rằng nhìn bề ngoài có vẻ khá nhẹ nhàng, trên thực tế, cô rất cảnh giác, mấy ngày nay, cô vẫn luôn duy trì khoảng cách với anh, một khi anh đi phía trước, cô sẽ tự giác mà lui về sau một bước, vô cùng đề cao cảnh giác…

Nhưng hiện tại, thế mà cô lại chủ động tiếp cận mình!

Này có phải trong lòng cô đang dần tháo bỏ lớp phòng bị với mình rồi không?

“Vợ, gọi anh một tiếng, được không?”

“Cái gì?” Người con gái có chút hoang mang, dường như không hiểu rõ ý anh.

“Gọi tên của anh.” Anh nhẹ nhàng nói: “Anh thích nghe em gọi tên anh.”

“Sở Mộ.” Cô gái cực kì phối hợp nhẹ nhàng gọi.

“Lại gọi một lần nữa được không?”

“Được, Sở Mộ…”



Đêm đó, bóng đêm mờ ảo.

Ngoài cửa sổ, trời mưa lất phất.

Không khí vô cùng ngọt ngào, như bên ngoài không phải là mưa, mà là giống như kẹo ngọt…



“A a…em đã quên một chuyện quan trọng!!!”

Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên người con gái đang dựa vào người Sở Mạch Diễn hét lên một tiếng.

“Chuyện quan trọng?” Sở Mạch Diễn nhướng mày, cặp mắt đẹp đẽ kia có chút bất mãn…cô gái này có ý gì? Chẳng lẽ với cô, ở cùng anh không phải chuyện quan trọng nhất sao? Còn có chuyện gì so với anh quan trọng hơn?

“Đúng vậy! Hôm nay là hạn cuối nộp bài tham gia cuộc thi thiết kế bất động sản Phong Hề! A…Giờ đã 11 giờ! Bản thảo em thiết kế còn chuẩn bị chưa tốt đâu! Xong rồi! Xong rồi!” Bạch Chỉ vội vàng đứng lên, vô cùng nôn nóng chạy về phía thư phòng.

Sở Mạch Diễn nhìn bộ dáng nóng lòng của cô, cũng đứng lên, cùng đi qua đó.

“Nếu nhớ không thì anh đã nói, bà xã em là người khoa văn! Sao em lại nghĩ đến chuyện tham gia cuộc thi thiết kế bất động sản Phong Hề chứ?”

“Bởi vì em muốn làm một kiến trúc sư!” Bạch Chỉ một bên mở máy tính, một bên quay sang nói với Sở Mạch Diễn.

“Một bên em học văn sao một bên em lại muốn làm kiến trúc sư thiết kế sư chứ?” Sở Mạch Diễn khó hiểu nói.