Chương 17: Đừng Làm Xấu Thần Tượng Của Em

“Vì một người.” Bạch Chỉ trả lời một cách vô cùng nghiêm túc.

“Ai?” Sở Mạch Diễn hỏi, anh rất tò mò rằng rốt cuộc là ai lại có ma lực lớn như vậy, khiến một người đã học văn được bốn năm muốn đổi nghề.

“Sở Mạch Diễn.” Bạch Chỉ nói. Lúc mới mười một tuổi cô đã bắt đầu được tiếp thu huấn luyện của đặc công Kyushu, chủ yếu học chế thuốc độc, hạ độc, để nhanh chóng trở thành bậc thầy độc dược của Cửu Châu, đặc công tầm cỡ thế giới, nhưng đặc công không thể chìm trong bể máu cả đời được, đại đa số người đều sẽ xuất ngũ ở một độ tuổi nhất định.

Của cải tích lũy được trong thời gian làm đặc công, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, cơ bản đủ để bọn họ dùng cả đời, cho nên rất nhiều người sau khi xuất ngũ có cuộc sống rất nhàn hạ, trồng hoa cỏ, chu du khắp thế giới…

Bạch Chỉ cũng từng nghĩ sẽ như vậy.

Xuất ngũ, học xong đại học, sau đó mua một cái nhà ở thành phố A, mỗi ngày vừa uống cà phê vừa nhìn ra mặt hồ, đánh đàn piano, đọc sách, viết tiểu thuyết, sống như vậy đến già, thoải mái và tự nhiên…

Cho đến một lần, bốn năm trước, có một tin duy nhất đã thay đổi ý nghĩ của cô.

“Bốn năm trước, một cơ hội ngẫu nhiên, em đã thấy một cái tên là Sở Mạch Diễn người sửa chữa cung điện của 5000 về trước! Lúc ấy em rất bất ngờ! Vì thế em đi tìm hiểu các thông tin, mới phát hiện Sở Mạch Diễn không chỉ là một thương nhân, anh ấy có thành tích cao trong lĩnh vực kiến trúc. Năm 6 tuổi đạt giải thưởng lớn về kiến trúc, trở thành người phương Đông đầu tiên được nhận giải thưởng, cũng là người trẻ tuổi nhất đoạt giải, Đại học Harvard từng thuê anh ấy về làm giáo viên chính thức…Quá lợi hại! Quả thực chính là niềm kiêu ngạo của người Châu Á! Đúng rồi, anh ấy là niềm kiêu hãnh của toàn nhân loại…”

Niềm kiêu hãnh của toàn nhân loại sao?

Không ngờ cô gái này lại đánh giá cao mình như vậy!

“Anh ta tốt vậy sao?” Sở Mạch Diễn nhướng mày, nhìn vợ mình chăm chú, không ngờ tới cô gái nhỏ này lại sùng bái mình như vậy!

“Đương nhiên! Đời này em chỉ sùng bái hai người duy nhất, một là Newton, còn một người nữa chính là Sở Mạch Diễn!” Nói đến thần tượng của mình, Bạch Chỉ có vẻ vô cùng kích động.

“Cô gái à, em đã khoa trương quá rồi! Sở Mạch Diễn chỉ là thương nhân vì lợi ích thôi, sao có thể sánh được với cha đẻ của nền hiện đại…” Ngay cả Sở thiếu hay tự luyến cũng cảm thấy hơi ngại khi nghe Bạch Chỉ khen như vậy.

“Xí! Anh mới là người trục lợi! Cả nhà anh mới là người kiếm lời!” Bạch Chỉ chu đôi môi đỏ ra, bất mãn phản đối: “Sở Mộ, em cảnh cáo anh, không được bôi nhọ thần tượng em!”

Cô bé này!

Tuy thấy cô sùng bái mình như vậy anh rất vui! Thế nhưng, cô cũng không thể hung dữ với anh như vậy được! Người đàn ông đứng trước mặt chính là chồng cô ấy! Sở Mạch Diễn là cái quái gì! Tự nhiên cô ấy vì một người đàn ông không quen biết mà hung dữ với chồng!

“Điều anh nói là thật! Sao có thể nói là anh làm bẩn thần tượng em? Vốn dĩ Sở Mạch Diễn chỉ là thương nhân kiếm lời, thương nhân bất động sản thiếu đạo đức…”

“Anh mới là thương nhân bất động sản thiếu đạo đức! Thần tượng của em chính là người vừa siêu phàm vừa tinh tế, thứ anh ấy theo đuổi chính là giá trị nghệ thuật …Chậc chậc…có nói anh cũng không hiểu!” Bạch Chỉ nhìn Sở Mạch Diễn khinh thường nói: “Về sau anh không được nhắc đến thần tượng của em! Anh không xứng!”

Sở Mạch Diễn: “…”

“Không nói chuyện với anh nữa! Em muốn sửa bản thảo! Đây chính là cơ hội duy nhất để em tiếp cận thần tượng! Anh ngàn vạn lần đừng gây ảnh hưởng đến em!” Bạch Chỉ vừa nói, vừa xoay người bắt đầu nghiêm túc làm việc.