Chương 6

Anh rể giúp Trần Trừng mời hộ lý tới, là một dì hơn 50 tuổi, dáng người hơi tròn, người rất thích cười, thoạt nhìn hòa ái dễ gần, sức lực của dì không nhỏ, mỗi lần đỡ Trần Trừng xuống giường cùng lên giường đều rất nhẹ nhàng, Trần Trừng cảm thấy rất hài lòng.

Buổi chiều, bạn của dì gọi điện thoại tới, nói người không thoải mái, bảo dì đưa thuốc qua cho ông ấy, dì liền xin Trần Trừng nghỉ hai tiếng, nói ra ngoài một chuyến.

Trần Trừng vừa vặn châm cứu xong, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, đang muốn một mình yên tĩnh, nghe dì nói như vậy, liền lập tức đồng ý, bảo dì nhanh chóng đi mua thuốc. Dì rót cho Trần Trừng ly nước đặt trên tủ đầu giường, vội vàng rời đi.

Trần Trừng đứng dậy uống hết nửa ly nước, lại nằm trở về giường bệnh, sau đó ngẩn người nhìn trần nhà, cô nhớ tới hành động thân mật lúc trước với anh rể, lại nghĩ đến vừa rồi lộ ra trước mặt anh rể, liền nhịn không được đỏ mặt.

Nằm một hồi, Trần Trừng liền mơ mơ màng màng ngủ, cũng không biết ngủ bao lâu, cô bỗng nhiên bị một trận nướ© ŧıểυ cho nghẹn tỉnh.

Trong phòng bệnh một người hoàn toàn yên tĩnh, dì còn chưa về, Trần Trừng muốn đi WC, chỉ có thể tự mình xuống giường một chân nhảy qua, kỳ thật cô có thể bấm chuông gọi y tá, nhưng cô không muốn quá phiền toái người khác.

Trần Trừng lúc này nhịn đến khó chịu, đã muốn nhanh một chút vào WC đi tiểu, kết quả mới vừa nhảy vài bước, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một trận co rút đau đớn, lập tức khiến cô đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

Cô dựa vào tường, tiến lùi không được, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ cơn đau qua đi.

Lúc này, cửa một tiếng từ bên ngoài mở ra, Trần Trừng trong lòng vui mừng, tưởng dì đã trở lại, vội quay đầu nhìn, lại thấy người đàn ông dáng người thon dài, mặc áo blouse trắng từ bên ngoài đi vào.

Trần Trừng há miệng, hô một tiếng: "Anh rể.”

"Ừm, em đang làm cái gì vậy?" Giản Mục Xuyên nhìn thấy Trần Trừng đứng ở bên tường, bộ dáng thống khổ, liền tiến lên hai bước hỏi thăm tình huống.

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Trừng nhăn lại, nói với Giản Mục Xuyên: "Đau thắt lưng.”

Giản Mục Xuyên đến gần cô, đưa tay muốn đỡ, nói: "Đau lưng thì về giường nằm đi.”

Trần Trừng lắc đầu, đỏ mặt né tránh tay anh, có chút không được tự nhiên nói: "Em muốn đi WC.”

Giản Mục Xuyên hiểu ra, nói: "Hộ lý của em ở đâu?”

"Dì ấy xin nghỉ hai tiếng.” Trần Trừng nói.

Giản Mục Xuyên nhíu mày, còn nói: "Anh đi tìm y tá cho em.”

Trần Trừng đã nhịn không chịu được, có thể cũng không chờ được anh đi tìm y tá, liền nói: "Anh rể, anh có thể đỡ em đi vào hay không." Nói xong lời này, hai má của cô đỏ như muốn rỉ máu.

Giản Mục Xuyên không nói gì, đưa tay đỡ cô dậy, liền đi về phía WC, thắt lưng Trần Trừng đau không chịu nổi, thân thể không dùng được khí lực, chỉ có thể dựa vào người anh rể.

Mùi vị trên người anh rể rất dễ ngửi, mùi xà phòng nhẹ nhàng khoan khoái cùng mùi nước khử trùng nhàn nhạt, hai thứ trộn lẫn cùng một chỗ, lại hình thành mùi vị độc hữu của riêng anh.

Hai người vào phòng tắm, đều trầm mặc, một hồi lâu, Giản Mục Xuyên mới hỏi cô: "Em tự làm được không?"

“Chắc là có thể." Trần Trừng nói.

Nhưng mà, Giản Mục Xuyên vừa mới chuẩn bị buông tay ra, Trần Trừng lại mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất, không có biện pháp, sau lưng vẫn luôn đau, cô lại là một người sợ đau, căn bản nhịn không được.

Cuối cùng vẫn là Giản Mục Xuyên nói: "Anh đỡ em, em đi tiểu đi.”

Trần Trừng xấu hổ đến không dám nhìn anh, có điều lúc này cô cũng không thể làm gì hơn, dù sao cũng đã mài qua rồi, cái gì cũng đã nhìn thấy rồi, còn có chuyện nào xấu hổ hơn những chuyện kia sao?

An tĩnh trong WC, Trần Trừng nửa người trên dựa vào bụng dưới của anh, để cho anh nửa đỡ cô, chính mình thì cắn răng cởϊ qυầи ngồi vào bồn cầu trên.

"Xì xì xè xè" tiếng nước lập tức vang lên, Trần Trừng mặt xoát đỏ lên, ông trời, hóa ra chuyện xấu hổ nhất chính là đang chờ ở đây!

Một bên đi tiểu một bên được anh đỡ, anh lại còn đang nghe cô đi tiểu, cái này cũng quá xấu hổ!!

Trần Trừng thiếu chút nữa xấu hổ mà chết, sau đó, chuyện càng xấu hổ đã xảy ra.

Anh ấy, cứng rồi!