Chương 7

Thời tiết nóng bức, quần áo trên người đều rất mỏng manh, dưới áo blouse trắng của anh, chỉ có áo sơ mi quần tây đơn giản, cho nên khi vật khổng lồ dưới háng anh có xu thế ngẩng đầu lên, Trần Trừng tựa vào trên người anh, là đặc biệt dễ dàng nhận ra.

Trần Trừng bởi vì nướ© ŧıểυ nghẹn nãy giờ nên lượng rất nhiều, tiểu một hồi cũng chưa xong, cô cứ như vậy cởϊ qυầи một bên tiểu, một bên cảm thụ được anh đang chậm rãi cứng lên, phảng phất cách lớp vải vóc, cô đều có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của nó.

Nghe tiếng hít thở của anh dần dần nặng lên, Trần Trừng có chút mất tự nhiên xê dịch thân thể, muốn kéo ra một chút khoảng cách giữa hai người, nhưng vừa mới động, lại nghe anh khàn giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Tay của anh vẫn đỡ hai cánh tay của cô, không nhúc nhích, chỉ là lực đạo siết chặt một chút, khiến Trần Trừng không thể không đem thân thể đè trở lại nửa người dưới của anh, Trần Trừng nhịn không được cúi đầu nhìn một cái, cái nhìn này khiến cho cô đỏ bừng mặt.

Vừa rồi được đỡ vào WC lúc, Trần Trừng mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình đã bị ép biến dạng, trước ngực nút áo cũng thả lỏng lộ ra hai khối sữa thịt trắng bóng, thậm chí ngay cả đầu nhũ hoa hồng nhạt cũng chen ra một nửa, thoạt nhìn lẳиɠ ɭơ lại dâʍ đãиɠ, mà vị trí ngực bị đè ép lộ ra vừa vặn là ở đũng quần của anh, lúc này nơi đó đã là phồng lên một cái lều trại không nhỏ.

Tầm mắt từ trên nhìn xuống, có thể nhìn thấy đũng quần nhô lên của anh liền đâm vào trong khe ngực của cô, nếu như trừ đi mấy tầng vải vóc, thì đó chính là một tư thế nhũ giao chuẩn mực.

Trần Trừng xấu hổ nhanh chóng quay mặt đi, không dám nhìn nữa, từ đêm hôm đó phát sinh sự kiện ngủ nhầm người, sự tình giống như càng ngày càng phát triển theo hướng không khống chế được, cô biết mình là nên cùng anh rể duy trì khoảng cách, nhưng đêm đó cảm giác dùng tiểu bức cọ vào dươиɠ ѵậŧ của anh, lại luôn ở trong đầu cô không cách nào vứt đi được, làm cho lòng cô sinh nhộn nhạo.

Càng nghĩ càng xấu hổ, tiểu bức dưới thân không tự chủ được mà co rút lại, mơ hồ có một trận tê dại kɧoáı ©ảʍ từ giữa hai chân truyền đến, Trần Trừng hô hấp cũng dồn dập lên, trong l*иg ngực phập phồng, trần trụi lộ ở bên ngoài một nửa ngực, giống như là đang vô ý thức cọ ọ cọ quần của anh.

Một hồi lâu, cô nghe thấy anh rể trầm giọng gọi tên cô: "Trần Trừng.”

Giọng nói thô nặng của người đàn ông lộ ra một cỗ gợi cảm khó có thể diễn tả bằng lời, nghe được Trần Trừng trong lòng run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện ánh mắt anh cũng là nặng nề nhìn cô.

"Anh...anh rể?”

"Em xong chưa?" Giản Mục Xuyên nó: “ Xong rồi, anh đỡ em ra ngoài.”

“A? A... Em xong rồi." Kỳ thật cô có đi tiểu xong hay không, Giản Mục Xuyên cũng biết.

Thấy cô không còn ngây người nữa, Giản Mục Xuyên đưa tay từ trong hộp giấy rút ra hai tờ khăn giấy đưa cho cô, Trần Trừng ngơ ngác nhận lấy khăn giấy, mới phản ứng được tờ giấy này là lau phía dưới cho cô, trong nháy mắt, hai tờ khăn giấy trắng bóng này, nhất thời thành hai quả bom, cô cầm cũng không xong, ném cũng không xong, cuối cùng vẫn khẽ cắn môi, cầm khăn giấy đi xuống lau lung tung.

Giản Mục Xuyên thấy cô lau xong, liền đỡ cô dậy, trước tiên dẫn cô đi rửa tay, sau đó đỡ cô trở về trước giường bệnh.

Lúc làm những chuyện này, từ đầu tới cuối, biểu tình của Giản Mục Xuyên đều không thay đổi, giống như đây chỉ là một chuyện bình thường, chỉ là đũng quần anh chống lên, một hồi lâu cũng không có biến mất, cho dù có áo blouse trắng che đi, cũng vẫn là rất rõ ràng.

Trần Trừng cảm thấy mình bình thường mình rất hay nói, nhưng đến trước mặt anh rể, cô ngoại trừ lúng túng, xấu hỏ, đỏ mặt, cũng không biết nên làm phản ứng gì, mới vừa ngồi trở lại trên giường, cô liền luống cuống tay chân cài kỹ áo của mình lại, trước đó mới bị nhìn thấy, không nghĩ tới nhanh như vậy lại bị nhìn thấy ngực, cô ở trong mắt anh rể, phỏng chừng là một lẳиɠ ɭơ từ đầu đến đuôi đi!

Đang lúc Trần Trừng ảo não muốn tìm đề tài phá vỡ trầm mặc, chợt nghe anh nói: "Nằm xuống được rồi, anh xoa bóp cho em."

“Xoa bóp?" Trần Trừng ngây ngốc nhìn cậu: "Ấn chỗ nào?”

“Hai bên hông em không phải vẫn luôn đau sao?" Giản Mục Xuyên hỏi ngược lại.

Trần Trừng ồ một tiếng, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống trên giường bệnh.

Khi bàn tay anh cách quần áo ấn lên eo cô, cảm giác tê dại lập tức từ sau lưng cô vọt lên, Trần Trừng sợ tới mức vội vàng cắn môi dưới, ngăn cản tiếng rêи ɾỉ thốt ra.