Chương 8

Trần Trừng cho rằng, mát xa hẳn là sẽ dễ chịu hơn châm cứu một chút, bởi vì lúc châm cứu cần cởϊ qυầи, mà mát xa thì không cần, anh rể là cách quần áo giúp cô mát xa.

Nhưng mà cô rất nhanh phát hiện, ý nghĩ của mình thật sự là quá ngây thơ.

Bởi vì trên người có nhiều vết thương, chân cũng không tiện, cho nên lúc Trần Trừng mặc quần áo bệnh, bên trong không có mặc nội y qυầи ɭóŧ, nói cách khác, hiện tại cô đang trong trạng thái trống rỗng, quần áo bệnh nhân là vải bông sảng khoái, thoải mái mặc ở trên người cảm thấy rộng rãi, lúc này vừa nằm thẳng, toàn bộ đều dán lên da cô, làm cho đường nét dáng người của cô dễ dàng hiện ra.

Trần Trừng quy củ nằm thẳng trên giường, hai tay đặt ở hai bên, lại không nhịn được khẩn trương nắm lấy ga giường.

Giản Mục Xuyên đeo khẩu trang, nhìn không rõ lắm vẻ mặt của anh, chỉ biết đôi mắt thâm thúy của anh đi theo động tác của anh, bơi qua eo cô, ánh mắt kia như đuốc sáng, khiến Trần Trừng cảm thấy áp lực gấp bội.

Bàn tay người đàn ông rất lớn, cũng rất có lực, lòng bàn tay ấm áp, lúc nắm lấy hai bên hông cô, Trần Trừng nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.

Nhìn thấy phản ứng của cô, Giản Mục Xuyên vững vàng hỏi: "Lực mạnh quá sao?”

Trần Trừng lắc đầu, tỏ vẻ vẫn còn trong phạm vi có thể chịu đựng được.

Giản Mục Xuyên không nói gì nữa, tập trung vào động tác trong tay, Trần Trừng len lén liếc anh, một người đàn ông nghiêm túc như thế, thật không ngờ anh lại nghe cô đi tiểu.

Tay của anh đầu tiên là ở bên hông của cô có tiết tấu ấn xoa vài lần, sau đó chậm rãi đi xuống, đi tới xương hông của cô, sau đó để cho cô hơi nghiêng người nằm, tay đi đến sau lưng của cô, một tay vẫn dừng lại ở một bên xương hông của cô, thủ pháp độc đáo ấn xoa lên: "Ấn như vậy có đau không?"

“Không đau lắm.” Trần Trừng nói.

Anh đáp một tiếng, nói: "Đau thì nói cho anh biết.”

“Được.”

Trần Trừng có thể cảm giác được tay anh đặt ở sau lưng cô, dần dần đi xuống, vẫn ấn xoa đến xương cụt, mà tay đặt ở trên xương hông cô, cũng đi theo xuống, xoa nhanh đến bắp đùi của cô, lặp đi lặp lại vài lần, anh lại để cho Trần Trừng nằm thẳng, lần này, anh một đôi tay vòng quanh đùi Trần Trừng, làm thành một vòng tròn, bắt đầu ma sát thịt đùi của cô từ trên xuống dưới, xuống đến đầu gối, lên đến bắp đùi, lần lượt xoa bóp qua lại. Mà mỗi một lần chà xát đến chân cô, mu bàn tay của anh, đều nhẹ nhàng đẩy đến âʍ ɦộ của Trần Trừng.

Trần Trừng hô hấp dồn dập, liều mạng cắn chặt môi, gian nan làm cho mình không lên tiếng, quần vải mỏng như vậy, mỗi lần tay anh chạm đến giữa hai chân của cô, cô đều có thể dễ dàng cảm giác được, chạm tới chạm lui vài lần như thế, hoa tâm quá mẫn cảm của Trần Trừng lại dần dần ướŧ áŧ.

Ngay khi cô nhịn không được muốn kêu lên tiếng thì anh lại xoa lần cuối rồi ngưng, quyết đoán buông lỏng chân của cô, động tác sạch sẽ lưu loát, không mang theo nửa điểm tạp niệm, nhìn thấy anh như vậy, Trần Trừng không khỏi ở trong lòng thầm mắng chính mình, như thế nào dễ dàng dậy sóng như vậy, anh chỉ là nghiêm túc giúp cô mát xa, cô lại bị anh ấn đến bắt đầu động dục.

“Đổi bên kia." Giản Mục Xuyên nói, sau đó nhấc chân đi tới bên giường bệnh bên kia, bắt đầu mát xa hông Trần Trừng.

Thần kinh Trần Trừng vừa buông lỏng, trong nháy mắt lại căng thẳng lên, thủ pháp giống nhau, lực đạo giống nhau, đồng thời Trần Trừng cảm giác được thoải mái, trong lòng lại nổi lên một chút gợn sóng.

Giản Mục Xuyên phát hiện, lúc đổi bên mát xa, mức độ cô phối hợp giống như càng cao, thân thể cũng không cứng ngắc như trước, ngay khi anh ấn xoa đùi của cô, cô thậm chí chủ động mở ra chân.

Trong mắt Giản Mục Xuyên hiện lên một tia sáng, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại bộ dáng bình thường.

Trần Trừng biết, khi anh dùng thủ thế tương tự ấn xoa chân kia của cô, hoa tâm của cô ẩm ướt càng lợi hại, xoa bóp lúc nhẹ lúc nặng, dù là vô tình hay cố ý đều đang kí©h thí©ɧ hoa tâm của cô, cảm giác thoải mái tựa như một ngọn lửa ở hoa tâm cô chậm rãi thiêu đốt lên, làm cho âʍ ɦộ tê dại của cô theo bản năng muốn đυ.ng chạm càng nhiều.

Lúc anh đang thực hiện một cái ấn mạnh mẽ khác, Trần Trừng rốt cục nhịn không được, thoải mái lại khó nhịn mà rêи ɾỉ ra tiếng: "A..."