Chương 9

"Ưʍ...ưm a..." Tiếng rêи ɾỉ khó nhịn thốt ra, Trần Trừng chính mình nghe được cũng giật nảy, vội vàng cắn môi, đôi mắt mang theo một chút hơi nước, ngượng ngùng lại vô tội nhìn về phía anh, thân thể của cô vốn là mẫn cảm, bị đυ.ng chạm như vậy, liền có chút chịu không nổi.

Động tác trên tay Giản Mục Xuyên dừng một chút, giương mắt nhìn về phía cô, chỉ thấy bộ dáng ngượng ngùng lại nhộn nhạo xuân tình của cô, anh ho nhẹ một tiếng, nói: "Nếu khó chịu, có thể kêu lên.”

Mặt Trần Trừng càng đỏ hơn, mím môi lắc đầu, ý bảo cô sẽ không lên tiếng nữa.

Giản Mục Xuyên không nói gì, anh là biết thân thể của cô biến hóa, từ lúc bắt đầu xoa bóp chân cho cô, anh liền phát hiện hoa tâm ở quần dần dần thấm ướt, bởi vì đồng phục bệnh nhân là màu xám nhạt, bị nhiễm ướt sẽ rất rõ ràng, anh một bên xoa bóp chân cho cô, một bên nhìn quần của cô càng ngày càng ướt.

Nước thật nhiều, Giản Mục Xuyên nghĩ.

Vừa mới chỉ là mu bàn tay ngẫu nhiên đυ.ng tới giữa chân của cô, cô lại có thể ướt thành như vậy, nếu tiếp tục xoa bóp, cô phỏng chừng sẽ chịu không nổi, nghĩ tới đây, Giản Mục Xuyên mở miệng nhắc nhở nói: "Anh hiện tại muốn giúp em xoa bóp vùng từ xương hông đến gốc đùi, em có thể không?"

“A? A... Em có thể." Sau khi hiểu được lời anh rể nói, sắc mặt Trần Trừng càng đỏ hơn, tuy rằng thẹn thùng, nhưng nội tâm của cô đã không bài xích nữa, thậm chí mơ hồ muốn anh chạm vào chỗ mẫn cảm nhất của cô nhiều hơn, cô biết suy nghĩ này của mình rất không đúng, nhưng lại không khống chế được.

Trần Trừng vốn đang khép hai chân lại, lại hơi tách ra, sợ mắt cá chân cô đang bó thạch cao không thoải mái, Giản Mục Xuyên tìm một cái chăn lót cho cô, sau đó mới tiếp tục xoa bóp.

Bởi vì hai chân bị tách ra, quần ướt đẫm của Trần Trừng càng thêm lộ ra, một mảnh ướŧ áŧ, thoạt nhìn đặc biệt mập mờ, mà Trần Trừng lúc này đã không rảnh bận tâm những thứ này.

Hai tay của anh, ngay tại xương hông của cô cùng bắp đùi trong, đó là vị trí gần môi âm lớn nhất, lại cố ý tránh đi điểm trung tâm, ở biên giới điểm trung tâm qua lại mà xoa bóp, một cỗ cảm giác tê dại mềm ngứa, từ sâu trong hoa huyệt nhanh chóng lan tràn ra toàn thân, dần dần xâm nhập tất cả thần kinh của cô, khiến cho suy nghĩ của cô dần dần mê loạn.

“Ưʍ...”

Trần Trừng bắt đầu không cách nào ức chế thấp giọng hừ hừ, đau đớn ở háng dần dần biến mất, thay vào đó là từng đợt kɧoáı ©ảʍ tê dại, như là cả người ngâm mình trong nước ấm thoải mái, sóng nước ôn nhu cọ rửa thân thể của cô, tay của anh như là có ma pháp, ở giữa đùi nàng tùy ý phát huy, nhiều lần, cô đều muốn mở miệng kêu anh sờ cô, nhưng cô không dám.

Nhiệt độ ổn định trong phòng bệnh, nghe tiếng hừ nhẹ của cô, trán của Giản Mục Xuyên dần dần thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, vốn dĩ hạ bộ đã khôi phục bình tĩnh, lúc này lại chậm rãi phồng lên, đem áo blouse trắng đẩy ra một cái độ cong ngạo nghễ, anh hít sâu một hơi, hai tay ngón cái, thuận theo đùi trong của cô, chậm rãi đi xuống, xẹt qua hoa tâm của cô, lại kéo trở về, động tác như vậy qua lại mấy chuyến, hoa tâm của cô càng ướt.

“Ưʍ...ưʍ... a a..." Tiếng rêи ɾỉ vẫn đè nén, rốt cục từ trong miệng Trần Trừng trút ra, cô không biết anh rốt cuộc là thật sự chữa bệnh cho cô, hay là cố ý đùa bỡn cô, cô chỉ biết, phía dưới mình vừa thoải mái vừa khó chịu. Cô muốn càng nhiều vuốt ve hơn, trực tiếp sờ đến hoa tâm của cô ép lên.

"Anh rể.. A... anh..." Cô lẳиɠ ɭơ mà kêu Giản Mục Xuyên, trong giọng nói có cầu xin, cầu xin anh cho cô càng thêm nhiều thoải mái.

Nhưng mà, Giản Mục Xuyên giống như là không nhìn thấy bộ dáng khó chịu của cô, một bên tiếp tục xoa xoa hông của cô, một bên ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng nói với cô: "Có phải rất khó chịu hay không, nhịn một chút, rất nhanh là tốt rồi."

"Anh rể... ưʍ... sờ phía dưới em một cái, sờ một chút, được không?" Trần Trừng lắc hông, khó nhịn dùng chân của mình cọ tay anh.

Cô em vợ xinh đẹp nằm ở trên giường, lẳиɠ ɭơ cầu xin anh sờ một cái, Giản Mục Xuyên yên lặng hai giây, buông xuống ánh mắt nhìn về phía dưới mình đã chống lên một cái lều trại, sau đó nhàn nhạt mà phun ra hai chữ.

“Không được.”

------