Chương 30: Cùng Cha Mẹ Vợ Đối Mặt

"Nhạc... nhạc phụ đại nhân..."

Ngô Cẩn Ngôn thiếu điều giật nảy mình, sau đó ngẩn người buột miệng gọi.

"Khụ... ai là nhạc phụ của cô?" Tần ba hắng giọng. "Nửa đêm nửa hôm mò tới đây nhấn chuông. Cô xem còn ra thể thống gì không?"

"Con vừa từ Bắc Kinh trở về." Ngô Cẩn Ngôn mặt dày nịnh nọt. "Nhạc phụ đại nhân, cho con vào tá túc chút thôi."

"Ba nó, đêm rồi còn ai tới vậy?" Tần mẹ thấy lão công mãi không trở vào, rốt cuộc đành tự mình ra hỏi.

Thời điểm bốn mắt trông thấy nhau, Tần mẹ run run chỉ tay về phía Ngô Cẩn Ngôn.

"Cô..."

"Nhạc mẫu đại nhân." Ngô Cẩn Ngôn đỏ mặt. "Thật làm phiền người quá, con hiện tại không có chỗ để dung thân."

"Nhà này cũng không có đủ phòng để chứa thêm cô."

"Con có thể ngủ ở sofa." Ngô Cẩn Ngôn cười hì hì. "Nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, thật lâu rồi chưa có gặp qua hai người..."

"Cô làm con gái tôi đau khổ, bây giờ còn dám ở đây nói những lời hoang đường này ư?" Tần mẹ vươn tay đẩy đẩy vai cô. "Cô đi đâu thì đi đi. Đừng tới đây làm phiền con gái tôi."

"Ai nha nhạc mẫu đại nhân, Nhan Nhan cũng đã nhận ba mẹ con là ông bà nội rồi." Ngô Cẩn Ngôn ủy khuất bĩu môi. "Hai người cũng không thể lạnh lùng với con như vậy được."

"..."

"..."

"Cẩn Ngôn?"

Người thứ ba cuối cùng cũng xuất hiện là Tần Lam. Nguyên lai nàng nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa chính, chỉ sợ Trương Thiên Vĩ nửa đêm rượu say tìm tới quấy rầy.

Thật không ngờ... lại là một con sói xám háo sắc nào đó.

"A, Lam Lam." Ngô Cẩn Ngôn vừa trông thấy nàng, hai mắt liền sáng lên. "Nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, vợ con hiện tại cũng ra đón con rồi, hai người xin đừng chia cắt uyên ương. Mau mau để con vào a."

"Ngô Cẩn Ngôn, cô..." Nguyên lai, Tần mẹ có mơ cũng không ngờ họ Ngô này có thể trơ trẽn đến vậy.

Vài năm trước, khi Tần gia phát hiện ra chuyện con gái và Ngô Cẩn Ngôn yêu nhau, Ngô Cẩn Ngôn lúc đó hành xử vô cùng kiêu ngạo lạnh lùng. Thậm chí cô còn hùng hồn tuyên bố rằng: "Nếu hai bác không để con và Lam Lam yêu nhau, con nhất định sẽ mang nàng bỏ trốn."

Sau đó, liền đem Tần Lam bỏ trốn đến tận Đài Loan.

Mà lúc này...

Tần mẹ nhìn khuôn mặt thiếu đứng đắn đối diện, âm thầm thở dài một hơi.

Thời gian có thể mai mòn nhân cách a.

"Ba, mẹ, hai người mau ngủ sớm đi. Cẩn Ngôn để con lo." Tần Lam nhỏ giọng vỗ vỗ vai Tần mẹ.

"Các người..." Tần mẹ lắc lắc đầu, rốt cuộc vẫn là cùng chồng trở về phòng ngủ.

---

"Bảo bối, có bất ngờ hay không?" Ngô Cẩn Ngôn tiến lên ôm chặt lấy nàng.

Tần Lam khép mi cảm nhận mùi hương trên cơ thể người nàng yêu, hồi lâu sau mới hé môi trả lời: "Ừ, bất ngờ. Chị còn tưởng vài ngày nữa em mới trở về."

"Em không an tâm để chị đối mặt với chuyện của Nhan Nhan một mình." Xoa lưng nàng, Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu ôn nhu hôn một cái lên mái tóc thơm mềm. "Kì thực đợi chị giải quyết xong chuyện của Nhan Nhan, em sẽ phải trở lại Bắc Kinh."

"Chị biết rồi, em đừng nói nữa. Em đi đường dài như vậy hẳn là vô cùng mệt mỏi, đem đồ vào đi, chị chuẩn bị nước nóng cho em."

"Bảo bối, em nhớ chị." Nanh vuốt của sói xám bắt đầu không thành thật.

"Đừng lộn xộn, ba mẹ còn ở trong phòng." Trắng mắt trừng cô, Tần Lam thiếu điều đem kẻ không biết xấu hổ này đuổi ra ngoài.

"Như vậy tối nay không được sao?" Đồng chí Ngô Cẩn Ngôn buồn bã. "Người ta vất vả bôn ba cũng chỉ vì muốn gặp chị."

"Muốn gặp chị nhưng không phải ăn chị." Nàng nhéo nhẹ tai cô. "Em, thời gian này chú ý thu liễm một chút."

---

Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn tắm xong, toàn thân khoan khoái chui vào chăn nằm cạnh nàng. Mà Tần Lam cũng rất phối hợp để cô cuộn tròn trong lòng mình, khóe môi ngăn không được câu lên nụ cười sủng nịnh.

"Bảo bối, chúng ta mau ngủ thôi." Đồng chí Ngô Cẩn Ngôn dụi dụi mặt vào hõm vai nàng, rất là lịch sự lên tiếng.

"Được." Không hoài nghi đem đèn ngủ tắt đi, luật sư Tần đáng thương không biết ánh mắt của người bên cạnh sớm đã biến thành sắc lang.

Năm phút sau.

"A, Ngô Cẩn Ngôn, em đúng là đồ cặn bã."

"Cặn bã mới đem nữ nhân cứng đầu như chị nung chín được."

---

"Sói xám a di."

Nghe thanh âm cao hứng vai vọng bên tai, Ngô Cẩn Ngôn mắt nhắm mắt mở nhìn thân ảnh nhỏ bé đang cưỡi trên người mình.

"..."

"..."

"NHAN NHAN?" Gần như là thét lớn ngồi bật dậy, đồng chí Ngô Cẩn Ngôn đã khiến Nhan Nhan bé bỏng ngã về phía sau.

"Sói xám a di, dì thật là bạo lực." Bạn nhỏ tiểu Tần Nhan uất ức. Thật may là ngã xuống đệm nha.

"Dì xin lỗi, dì xin lỗi con." Cuống quít muốn vươn tay ra đỡ, thế nhưng túng quẫn thay, Ngô Cẩn Ngôn phát hiện chính mình sau lớp chăn không một mảnh vải che thân.

Đêm hôm qua...

Ngô Cẩn Ngôn nâng trán, giả bộ thân thiết hỏi: "Nhan Nhan, mẹ con đâu rồi?"

Tần Tiểu Lam, chị như vậy nhưng cư nhiên không gọi em dậy sớm thay đồ.

"Mẹ cùng bà ngoại đi siêu thị mua thức ăn về nấu bữa sáng. Ông ngoại nói con vào gọi sói xám a di rời giường."

"À à..." Ngô Cẩn Ngôn gật gù. "Thế thì Nhan Nhan, dì nhờ con một việc được không?"

"Dạ." Bạn nhỏ Tần Nhan vô cùng vui vẻ. "Nhưng sau khi con làm xong, sói xám a di cũng phải cùng con trò chuyện cơ."

"Đương nhiên."

"Vậy sói xám a di, dì bắt đầu nhờ vả đi."

Ngô Cẩn Ngôn dở khóc dở cười đáp: "Con ra ngoài đứng canh trước cửa phòng năm phút, sau năm phút sói xám a di sẽ gọi con trở lại."

"Chỉ thế thôi ạ?"

"Đương nhiên. Việc làm đơn giản mà." Ngô Cẩn Ngôn méo mó cười. Nhan Nhan làm ơn đi, lão nương ta chưa có thay quần áo.

Bạn nhỏ tiểu Tần Nhan hướng cô vẫy vẫy tay, sau đó tụt xuống giường rồi chạy nhanh khỏi phòng.

Gần như là lập tức, Ngô Cẩn Ngôn cũng điên cuồng phóng tới móc treo đồ để tìm quần áo. Lòng thầm cảm thấy may mắn vì Tần Lam đã dọn dẹp bãi chiến trường lăn lộn đêm hôm qua.

---

Thay đồ và làm vệ sinh xong xuôi, khi mở cửa, Ngô Cẩn Ngôn thoáng giật mình vì thấy Nhan Nhan vẫn ngoan ngoãn đứng đợi ở đó.

"Ôi, đúng là bé ngoan. Dì bảo con chỉ cần đợi 5 phút, con thế nào vẫn đứng ở đây?"

"Con sợ vào sẽ làm phiền dì." Tần Nhan ngẩng đầu cười. "Sói xám a di, dì về từ bao giờ vậy?"

"Dì về khi Nhan Nhan vẫn còn đang ngủ say nha." Ngô Cẩn Ngôn xoa xoa mái tóc bé con. "Muốn tạo cho Nhan Nhan và mẹ con bất ngờ."

"Sáng nay khi trông thấy dép trong nhà của sói xám a di không ở trên kệ, con liền biết dì đã trở về." Tiểu Tần Nhan ôm ôm hai chân cô. "Ngày nào con cũng đợi sói xám a di."

"Dì cũng rất nhớ con." Đem Nhan Nhan bế lên, Ngô Cẩn Ngôn tiến về phía phòng khách, chào hỏi Tần ba đang ngồi xem TV. "Nhạc phụ đại nhân."

Tần ba mặt không đổi sắc trả lời: "Ừ, ngồi xuống đi. Ta có chuyện muốn nói với con."

"Dạ." Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc ngồi xuống ghế bên cạnh, toàn thân căng cứng đối mặt với cha vợ.

"Gia đình vẫn khỏe chứ?" Tần ba nhàn nhạt hỏi.

"Dạ, gia đình con vẫn khỏe."

"Ta nghe nói cháu gái con học cùng lớp với Nhan Nhan."

"Dạ, hai đứa nhỏ tương đối thân nhau."

"Cẩn Ngôn, con thay đổi." Tần ba đột nhiên lên tiếng, Ngô Cẩn Ngôn theo bản năng ngẩng đầu nhìn.

"Con ạ?"

"Phải, con trưởng thành hơn rất nhiều." Tần ba gật đầu. "Bởi vậy thời điểm biết con và tiểu Lam tình xưa nối lại, ta và mẹ nó cũng không biết phản đối thế nào nữa. Cẩn Ngôn, tiểu Lam đứa nhỏ đó đã chịu quá nhiều tổn thương rồi. Cho nên ta mong bây giờ hai đứa về với nhau, con sẽ hảo hảo bù đắp cho nó. Đừng khiến con bé tiếp tục đau khổ."

Tần ba thoáng nhớ tới khi Tần Lam mới thất tình bỏ về Thẩm Dương. Mặc dù nàng không nói lý do vì sao lại bất ngờ cùng Ngô Cẩn Ngôn chia tay, thế nhưng nhìn dáng vẻ nửa người nửa quỷ của con gái. Tần ba Tần mẹ không cần hỏi cũng biết nhất định là xảy ra chuyện lớn.

Sau đó nàng kết hôn cùng Trương Thiên Vĩ, chuỗi ngày đau khổ cũng chẳng khá hơn. Đỉnh điểm là khi mang thai Nhan Nhan hơn bốn tháng, nam nhân họ Trương ra ngoài tìm người phụ nữ khác. Còn tùy tiện đẩy nàng, khiến nàng nhập viện trong tình trạng thiếu chút nữa là mất con.

Tổn thương hai lần đều đến từ hai chữ phản bội, khiến Tần ba Tần mẹ luôn phải chú ý đến nàng, chỉ sợ nàng sẽ quá đau đớn mà nghĩ quẩn.

Nhưng không, con gái họ đã mạnh mẽ vượt qua.

Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu, nước mắt chầm chậm chảy xuống.

Mỗi lần nghe lại chuyện này, cô đều phát điên mà tự giằng xé bản thân. Đều là vì cô, đều là vì cô nên cuộc đời nàng mới thảm hại như vậy.

"Sói xám a di ngoan ngoan. Đừng giống Nhã Nhã trở thành tiểu khóc bao." Bạn nhỏ Tần Nhan ngoan ngoãn cầm khăn giấy lau nước mắt cho sói xám a di, vừa lau vừa vô cùng trưởng thành mà dỗ dành.

"Cảm ơn con, Nhan Nhan." Đem Tần Nhan ôm chặt vào lòng, Ngô Cẩn Ngôn đối với trời xanh xin thề, từ nay về sau cô sẽ bù đắp tất cả cho nàng và Nhan Nhan.

Ngày đăng: 24.05.2019