Chương 3

Sân sau lộn xộn cả lên, bàn ghế thì bị lật tung, trong quan tài thì trống rỗng không có xác.

Thi thể của La Mỹ Quyên không thấy đâu nữa.

Trưởng làng Vương nhìn lão Trương rồi nói:”lão Trương, đừng đùa nữa, thi thể đâu?”

Lão Trương nhìn tôi rồi nói :"Học trò, thi thể đâu?”

Tôi lắc đầu lịa lịa sau đó liền nói: "con cũng không biết nữa, tối qua khi con niệm kinh vẫn còn mà.”

Trưởng làng Vương khi nghe điều này thì rất là lo lắng, ông ấy tức giận nói : "cái gì mà không biết, thi thể là tối qua các người phụ trách canh giữ, tối nay cha mẹ của người ta sẽ đến nhận diện thi thể, các người muốn tôi giải thích như thế nào?”

Lão Trương gãi gãi đầu rồi nói với Trưởng làng Vương :"Lão Vương, tôi hoàn tiền lại cho ông, việc này là do chúng tôi sai, thi thể không tìm gặp.”

“Lão Trương, chuyện này không phải là vấn đề tiền bạc, thi thể đang yên đang lành sao có thể nói mất là mất được, ông đừng nói với tôi là xác chết có thể sống dậy, nói ra không có ai tin đâu.”

Lão Trương đang rất là lo lắng, kéo tôi vô một phòng trống hỏi tôi hôm qua khi khiêng xác có nghe thấy tiếng gì không.

Tôi nói là tôi thật sự không có nghe thấy tiếng gì cả, chỉ là cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình thôi.

Lão Trương nhìn chằm chằm vào quan tài một lúc, trầm mặc không nói gì.

Toàn bộ sân sau bao trùm một sự im lặng đến chết người, không một ai lên tiếng, bầu không khí phiền muộn bao trùm tất cả những người có mặt tại nơi này.

“Trưởng làng Vương, không ổn rồi, ở hẻm núi lại có người chết nữa rồi.”

Đúng lúc này, có người ở bên ngoài đột nhiên xông vào, khắp người toàn là mồ hôi, vừa nói vừa thở hổn hển.

“Có chuyện gì, nói từ từ thôi.”

“Cậu trai tối qua chạy ra khỏi làng bị rơi xuống vách núi, bây giờ thi thể đang bị treo giữa núi, ông nhanh chóng đến xem xem, treo như vậy có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.”

Chu Đức Hải vậy mà chết rồi.

Tôi đoán là tối qua anh ta chạy quá vội, trời thì tối mịt không nhìn thấy đường đi nên bị té xuống.

Trưởng làng Vương liếc nhìn lão Trương một cái, thấp giọng nói:” lão Trương, dẹp chuyện của thi thể nữ sang một bên đi, chúng ta trước tiên đi gặp thi thể nam trước đã.”

“3 nghìn tệ”( khoảng 10 triệu tiền Việt)

“Chuyện của thi thể nữ vẫn chưa rõ tung tích, sao ông lại có thể mặt dày mở miệng ra đòi tiền như vậy được!”

“Người thuê và người được thuê phải bình đẳng với nhau, mỗi người một việc, đây là hai việc khác nhau, cớ nào đem nó nói chung thành một việc chứ?”

“Được, 3 nghìn tệ thì 3 nghìn tệ.”

Trưởng làng Vương nghiến răng nghiến lợi nói.

Sau khi thỏa thuận giá cả xong, lão Trương kêu tôi đi lấy công cụ, lão Trương cùng với đám đông đi đến hẻm núi.

Nơi mà Chu Đức Hải xảy ra chuyện có tên là Hồ Lô Khẩu, con đường này đi ngược với đường ra khỏi ngôi làng, và cũng là con đường khó đi nhất của hẻm núi này.

Người dân ở đây ban ngày đều không dám đến nơi này, anh ta đơn giản chính là muốn tự sát.

Tôi đứng trên đỉnh nhìn xuống, Chu Đức Hải đang bị treo lơ lửng trên một bức tường đá và bị những cành cây to chắn ngang cơ thể.

Nếu như từ trên này rơi xuống, thật sự thì đến xương cùng không còn nữa.

Lão Trương nhíu mày sau đó nhìn tôi rồi nói: “Đây là thi thể trên không trung, ta sẽ dùng dây thừng cột lên người con rồi đưa con xuống dưới với thi thể.”

Tôi rất sửng sốt khi nghe lời nói này, không phải là tôi không nguyện ý làm, mà là tôi chỉ mới làm việc này trong ngày đầu tiên và hoàn toàn không có một tí kinh nghiệm nào hết.

Người Trung Quốc chú trọng vào việc sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Nếu như Chu Đức Hải không bị treo lơ lửng trên vách đá thì đã bị rơi xuống vực sâu luôn rồi, muốn tìm thấy cũng rất khó khăn, cần phải tốn hơn 3 nghìn nhân lực và dụng cụ tìm người nhưng có thể vẫn không tìm gặp.

Tôi nói:” sư phụ, con không làm được, việc này cũng quá lớn rồi, hay là người làm đi.”

Lão Trương nói: “ngươi cũng đã bái ta làm sư rồi, nhất định phải nghe lời của ta, lấy dây thừng buộc vào người, sau đó quấn nó quanh cổ là được rồi, xuống dưới đó mau lên.”

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cắm bốn nén hương xuống quanh vách đá, sau đó buột sợi dây quanh thắt lưng.

Tôi được bốn người đàn ông cường tráng kéo, họ từ từ kéo tôi xuống chỗ thi thể.

Dưới chân tôi chính là vực sâu không thấy đáy, tôi thật sợ bọn họ sẽ buông tay, sau đó sinh mệnh của tôi sẽ chấm dứt tại Hồ Lô Khẩu.

Rất nhanh, tôi đã đến gần Chu Đức Hải.

Mặt của anh ấy toàn là vết xước, máu trên mặt sớm đã đông lại rồi, những chiếc răng cửa cũng bị rớt ra không ít, những cành cây chọc thẳng vào hốc mắt của anh ta và giữa đầu của anh ta.

Có trời mới biết anh ta đã ngã xuống đây như thế nào, đây đúng là một cái chết thật thê thảm.

Thật không dễ dàng gì để khiêng một cái xác đang treo lơ lửng, mọi thứ đều nhờ đến cành cây đang nâng đỡ, phía dưới lại chính là vực sâu, nếu không may bị rớt xuống dưới đó thì có thể không còn ngày mai nữa.

Hơn nữa, cành cây đó gần như sắp gãy, nó sắp không thể chịu được lâu hơn nữa với trọng lượng của cái xác.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhắm thật chuẩn vào cái xác, ném sợi dây thừng thật nhanh xuống dưới.

Thật may khi hồi tôi còn nhỏ từng chơi trò ném dây thừng đến mục tiêu, vì vậy khi tôi ném xuống dây thừng đã móc chính xác vào vị trí tôi đã nhắm, mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng để tôi có thể kéo cái xác lên.

Tôi hét lên thật to:” kéo lên.”

Bốn người đàn ông mạnh khỏe đó dùng lực kéo, cuối cùng thì chúng tôi cũng được kéo lên an toàn.

Không lâu, tôi khiêng xác về Ủy ban làng.

Trưởng làng Vương nhận thấy tình hình hiện tại rất căng thẳng, vì vậy ông cùng các cán bộ của Ủy ban gọi cho Lão Trương mở một cuộc họp khẩn cấp sau cánh cửa đóng kín.

Tôi đặt thi thể của Chu Đức Hải vào vị trí ổn định, dự định đơn giản của tôi chính ta sắp cơ thể của anh ta một cách hoàn chỉnh (bởi vì cơ thể hiện tại của anh ta bị mất phần này lòi phần kia nên “tôi” dự định sẽ sửa lại để có một cái xác giống như xác bình thường), nhưng khi tôi nhìn vào thi thể, tôi hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu.

Anh ta thật sự rất thê thảm, một bên nhãn cầu bị đâm thủng, ngay những ví trí quan trọng trên cơ thể anh ta không bị chảy máu thì cũng bị lòi thịt.

Cởϊ qυầи áo của anh ta ra, nó còn kinh khủng hơn nữa, ở vị trí gần ngực của anh ta, có một vết máu giống với hình quả mận, tôi đã từng nhìn thấy những dấu chân hình quả mận này, những con chó con mèo đi lạc trong làng đều sẽ lưu lại dấu chân y như vậy.

Nhưng mà dấu chân tren ngực của Chu Đức Hải rất là kì quái, thông thường chân của chó mèo đều có bốn ngón chân, nhưng dấu này thì khác, có tám ngón chân dài ngắn không đều nhau.

“Học trò ngoan, ngươi đang nhìn gì?”

Lão Trương không biết khi nào đã ra đây, sắc mặt không tốt, lại đang tức giận, tóm lại nhìn mặt của Lão Trương bây giờ rất là khó coi.

“Sư phụ, cuộc họp kết thúc sớm vậy sao?”

“Cuộc họp diễn ra như cứt chó vậy, Lão Vương là đồ chết tiệt, không xem xét hậu quả thì làm sao thoát tội được, còn muốn đem sư đồ chúng ta kéo xuống nước.”

Tôi gật đầu, chỉ vào thi thể của Chu Đức Hải:”Sư phụ, người xem dấu chân này rất là kỳ quái, có tận tám ngón chân.”

Lão Trương “ò” một tiếng, chỉ nhìn lướt qua vài giây, sau đó hét to lên

Mặt của ông ta rất khó coi, giống như ăn phải một họng phân vậy.

“Sư phụ, sao rồi? Người biết đây là dấu chân gì sao?”

“Tiêu rồi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi, đây không phải là dấu chân của chó mèo đâu, mà dấu chân của con la ở hẻm núi.”