Chương 13.1: Giở trò

Minh Hoa Thường cũng không dám ở lại một mình, nàng vội vàng đứng dậy đi theo Tạ Tế Xuyên ra ngoài.

Minh Hoa Chương phát hiện có người nghe lén liền lập tức đuổi theo. Người nghe lén dường như hiểu rất rõ địa hình, rẽ trái ngoặt phải, tận dụng cây cối sum xuê và tường bao trong trang viên. Hắn chui vào trong rừng, liên tục quay đầu lại nhìn xung quanh, may mà phía sau không có ai, xem ra hắn đã cắt đuôi được thiếu niên kia rồi.

Nam tử thở phào một hơi, hắn đang định đi bức tường bên cạnh đột nhiên có một bóng người nhảy xuống. Bóng người vừa nhẹ vừa nhanh, linh hoạt như bông tuyết rơi xuống, nhưng giơ chân lại cực kỳ có lực, đá thẳng vào eo nam tử.

Đò tấn công này xuất quỷ nhập thần, nam tử hoàn toàn không có phòng bị bị đánh trúng. Nam tử bị đá nặng nề ngã xuống đất lăn một vòng, hắn còn chưa kịp kêu đau, đợt tấn công mới đã tới.

Minh Hoa Chương đã dự đoán trước được hành động của nam tử nên không tiếp tục đuổi theo, mà giả vờ bị cắt đuôi nhưng thực ra đã mai phục ở sau tường. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, kẻ này đi đường tắt bên này liền bị Minh Hoa Chương bắt ngay tại chỗ.

Sau khi Minh Hoa Chương hạ ngục nam tử, đang định bắt lại không ngờ người nhìn như nằm trên mặt đất không hề có sức phản kháng lại đột nhiên vung tay ném bột trắng bụi mù về phía Minh Hoa Chương. Minh Hoa Chương sợ đây là chất độc lập tức lùi sâu về phía sau. Nam tử nhân cơ hội này bò dậy nhanh chóng đào tẩu.

Con người đối diện với sống chết sẽ bộc phát ra tiềm lực đáng sợ, cho dù trên người nam tử còn có thương tích như vẫn có thể chạy trốn như bay. Hắn vưa chạy liều mạng vừa quay đầu lại nhìn, hắn thấy thiếu niên kia đứng yên tại chỗ không hề đuổi theo. Đang lúc hắn đắc chí thì bất thình lình phía trước có một trận gió mạnh, tốc độ cực nhanh khiến không khí kêu vù vù.

Nam tử theo bản năng trốn sang bên cạnh, lúc này hắn mới thấy rõ trước mặt là một cây hồng anh thương. Không đợi hắn hiểu rõ tình hình đã thấy mũi thương lóe ánh bạc, ngay sau đó khí thế như rồng lao về phía hắn.

Binh khí dài hơn một tấc thì mạnh hơn một khúc, thương được gọi là vua của vạn binh khí, đao kiếm đối chọi với người sử dụng thương thành thạo còn rất nguy hiểm, huống chi một nam tử gà mờ tay không tấc sắt?

Mũi thương vừa nhanh vừa mạnh, đi đến đâu tuyết bị xới lên đến đó, tua rua đỏ trong tuyết như mãnh xà xuất động, hoàn toàn không thể đoán trước được phương hướng. Rất nhanh nam tử không kịp trốn tránh ngã trên mặt đất. Hắn muốn bò dậy, nhưng vừa mới nhúc nhích một trận kình phong liền đánh úp về phía yết hầu của hắn, nguy hiểm cuối cùng lại ngừng lại chính xác ở trên da hắn.

Nam tử sợ tới mức cả người đều xụi lơ, Nhậm Dao chuyển mũi thương bễ nghễ nhìn nam từ trên cao xuống: “Tiếp tục chạy đi, ta xem ngươi còn giả thần giả quỷ như thế nào.”

Minh Hoa Chương từ phía sau chậm rãi đi tới nói: “Chuyện còn không chưa điều tra rõ, để hắn sống.”

Vừa rồi khi Minh Hoa Chương mai phục sau bức tường, vừa lúc nhìn thấy Nhậm Dao đuổi tới. Hắn ra hiệu cho Nhậm Dao, ý bảo nàng ra phía trước đánh chặn. Cho nên khi nam tử dùng thuốc bột không rõ là gì ám toán hắn, Minh Hoa Chương mới không đuổi theo nữa.

Hắn làm bộ bị thuốc bột ám toán, dùng bản thân thu hút địch. Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên theo tiếng đánh nhau đuổi tới, Tạ Tế Xuyên hơi thở vững vàng, Minh Hoa Thường lại thở hồng hộc hỏi: “Có bắt được không?”

Nàng mới vừa hỏi xong liền nhìn thấy nam tử mặc đồ nâu bị thương nằm trên mặt đất.