Chương 12.4: Giả thần

Hiện giờ trời đã tối, không tiện ra ngoài, nhưng bây giờ mà đi ngủ thì cũng quá sớm, Minh Hoa Thường định vừa nấu trà vừa phân tích thông tin.

Nhậm Dao sắp uống cạn chén trà nhỏ đột nhiên nghe thấy quỷ, động tác cũng cứng đờ. Nàng nhìn về phía Minh Hoa Chương với vẻ mặt căng thẳng, không biết là muốn nghe câu trả lời khẳng định hay phủ định từ hắn.

Minh Hoa Chương trầm ngâm một lát, nói: “Người chết như đèn tắt, nếu quỷ hồn có thể gϊếŧ người trên đời làm gì còn nhiều án oan như vậy? Ta lại cảm thấy có người trong lòng có quỷ, lợi dụng quỷ thần thao túng nhân tâm.”

Nhậm Dao ngập ngừng: “Nhưng mà sáng nay mọi người đều nhìn thấy chữ bằng máu của Ngụy Tử, gai đen không thuộc về kinh đô và vùng lân cận, nếu không phải quỷ mấy thứ này sao có thể xuất hiện?”

“Trái lại đây chính là sơ hở.” Minh Hoa Chương nói. “Nếu dựa theo cách nói tìm kẻ chết thay thì kẻ gϊếŧ Ngụy Tử chính là quỷ hồn của Trì Lan. Trì Lan lại chưa bao giờ rời khỏi Lạc Dương thì sao có thể biết được gai đen, còn cố ý lấy nó tới trói người chứ?”

Nhậm Dao dường như ngộ ra: “Ý của ngươi là…… Đối phương cố ý?”

“Rõ ràng.” Minh Hoa Chương hừ lạnh một tiếng khinh thường: “Dân gian đồn đãi nhiều chuyện ma quỷ như vậy, chỉ có một người chết mà thôi, không đồn sơn quỷ tuyết quỷ lại đồn đãi về một xà quỷ ở xa ngàn dặm. Nếu không phải có người dẫn đường chỉ lối, làm sao có thể truyền khắp trang viên chỉ sau một đêm? Tuy gai đen là đặc hữu của Giang Nam tây đạo, nhưng Giang Nam tây đạo lớn như vậy, vì sao lời đồn đãi lại chọn Cát Châu?”

Phảng phất, có người nào đó gấp gáp không chờ nổi muốn người trong trang viên tin tưởng Cát Châu có quỷ.

Cát Châu rốt cuộc có cái gì đặc biệt, đáng với hai mạng người, đáng để phí nhiều công sức như vậy?

Tạ Tế Xuyên rũ mắt nhìn chằm chằm nước trà im lặng thật lâu.

Minh Hoa Thường không rành về lãnh thổ Đại Chu, càng không biết gai đen và bụi gai bình thường có gì khác nhau, nàng chỉ cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện ban ngày nhìn thấy: “Theo những gì mà nha hoàn chứng kiến và thị nữ ở cùng viện với Ngụy Tử nói, thời gian tử vong của Ngụy Tử vào khoảng canh bốn đến giờ thìn hai khắc. Muội nhớ rõ ngày hôm qua khi nhìn thấy Ngụy Tử, nàng ta mặc áo màu xanh lam tay áo dài đến nửa cánh tay phối với váy dài màu xanh lục. Hôm nay đi xem phòng của nàng ta, màu sắc bên trong cũng đa số là màu lạnh. Vậy tại sao khi chết nàng ta lại mặc y phục màu đỏ thẫm chứ?”

Nhậm Dao không hiểu chuyện này thì có liên quan gì: “Y phục mà thôi, nói không chừng là hung thủ thay cho nàng ta, cái này có cái gì mà to tát?”

Minh Hoa Thường lại cắn môi không nói, nàng giống như rơi vào một thế giới huyền bí. Ở đây, nàng không phải là Minh Hoa Thường, mà là một hung thủ có gương mặt mơ hồ, không rõ giới tính.

Rốt cuộc nàng đã nghĩ gì mà lại thay y phục cho Ngụy Tử?

Nhậm Dao không để ý đến chi tiết nhỏ này, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc đêm qua sau khi xảy ra chuyện, Thái Bình công chúa đã sai người rửa sạch chữ viết và vết máu của Trì Lan ở hiện trường, nếu không đối chiếu chữ viết cũng có thể tìm ra manh mối.”

Minh Hoa Chương nghe đến đó thì nhướn mày, nhìn về phía Tạ Tế Xuyên. Tạ Tế Xuyên giả vờ nghe không hiểu, nhưng không chịu nổi ánh mắt sáng rực của Minh Hoa Chương. Hắn giả chết cũng vô dụng, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: “Quá đen đủi, thời điểm huynh nhớ tới ta có thể là chuyện gì đó tốt không?”

Minh Hoa Chương không dao động nói: “Hắn từ nhỏ có danh là thần đồng, đã thấy là không quên, chỉ nhìn một lần là có thể vẽ lại chữ viết của người khác. Thử Ly, lấy giấy bút tới.”

Nhậm Dao sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới thiên phú chỉ tồn tại trong sách vở lại có người có thể làm được: “Thật sự?”

Tạ Tế Xuyên ghét bỏ mà nhíu mày, thật sự hy vọng đây là giả. Minh Hoa Chương luôn mang theo bút mực, giống như Minh Hoa Thường lúc nào cũng mang theo thức ăn, Thử Ly rất nhanh đã mang giấy tuyên thành tới. Tạ Tế Xuyên tự biết trốn không được, cam chịu mà viết: “Kết bạn bất cẩn, thật sự là kết bạn bất cẩn.”

Ngay khi Tạ Tế Xuyên đặt bút xuống, có tiếng thứ gì đó bị đổ ở bên ngoài truyền tới. Âm thanh này thực sự rất nhỏ, nhưng Minh Hoa Chương vừa nghe, ánh mắt chợt trở nên sắc bén: “Ai?”

Minh Hoa Thường bừng tỉnh từ trong trạng thái kỳ lạ kia, nàng còn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trước mặt xẹt qua một cơn gió, ngay sau đó gió tuyết từ sau lưng đột ngột ập tới, bóng dáng Minh Hoa Chương đã lao vào trong màn tuyết.

Nhậm Dao cũng nghiến răng nghiến lợi đứng lên, cầm thương của mình chạy ra ngoài: “Là tên đạo chích nào giả thần giả quỷ ở đây, làm cô nãi nãi sợ tới mức cả đêm không yên giấc. Đồ cẩu vật, để mạng lại đi!”

Nhậm Dao cũng vội vã lao ra, Minh Hoa Thường sững sờ tại chỗ, mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy?”

Tạ Tế Xuyên đứng lên nói: “Có lẽ sẽ bắt được quỷ. Đi, đi ra ngoài xem xem.”