Chương 15: Bị Sốt

Hà nội vào đông rất lạnh,cái lạnh của gió mùa buốt thấu da thấu thịt.Quỳnh tận hưởng cái không khí lạnh này,thật muốn đưa Vy đi lượn 36 phố phường trong thời tiết này.nghĩ đến đây Quỳnh nhanh chân lên phòng gọi Vy.Vy nằm cuộn tròn vào chăn như một con mèo nhỏ,Quỳnh mỉm cười nằm cạnh ôm Vy vào lòng.nụ cười tắt dần khi thân nhiệt của Vy áp vào da thịt Quỳnh,Vy nóng quá.Quỳnh như phát hoảng bế xốc Vy dậy chạy xuống gara lấy xe tức tốc đưa Vy đến bệnh viện.

-Bác sĩ cô ấy thế nào rồi?...Quỳnh đang ngồi ôm mặt trên băng ghế đợi,thấy bác sĩ vừa ra khỏi phòng Quỳnh đứng ngay dậy vẻ mặt lo lắng vô cùng.

-Sản phụ bị sốt cao,rất may là đưa đến bệnh viện không chậm trễ nên không có gì nguy hiểm cả,bây giờ chỉ cần truyền nước biển và uống thuốc kê theo đơn là ngày mai có thể xuất viện.trời lạnh thế này cô nhớ giữ ấm cho sản phụ đừng để bị lạnh sẽ không tốt...bác sĩ điềm đạm nói.

-Cảm ơn bác sĩ...Quỳnh thở phào,không nguy hiểm là trời phật phù hộ rồi.cô trong lòng vẫn không hết được lo lắng cho Vy mà tự trách bản thân không chăm sóc cho Vy tốt lại để Vy bị sốt như vậy.

Nhìn Vy nằm trên giường bệnh say giấc ngủ.chắc Vy ốm sốt mệt lắm,Quỳnh xót lắm.đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn,Quỳnh mong muốn những điều tốt đẹp nhất đến với Vy,cô gái nhỏ của Quỳnh.Quỳnh thu tay lại bỗng Vy yếu ớt với lấy tay Quỳnh nắm thật chặt như thể sợ Quỳnh đi mất.thấy mắt Vy vẫn nhắm nghiền,trong Quỳnh càng buồn tủi hơn.thứ tình cảm này ngày càng lớn dần đến mức sắp nổ tung Quỳnh rồi,Quỳnh sợ rằng mình sẽ không kiềm chế nổi nữa.trong đầu Quỳnh chỉ toàn hình ảnh gương mặt xinh đẹp của Vy.lúc nào cũng cảm thấy nhớ nhung,mong muốn được ở cạnh Vy.thấy Vy cười vui vẻ là Quỳnh đã mãn nguyện lắm rồi.cô chưa từng yêu ai,cũng chưa biết yêu là gì.đến khi yêu rồi,lại mãnh liệt giằng xé tâm can cô.thật chỉ không ngờ rằng người Quỳnh yêu thương lại là Vy,lại là vợ tương lai của con trai mình,là mẹ của cháu mình.nhưng dù có trớ trêu như vậy,đây cũng là tình cảm một chiều đơn phương của cô dành cho Vy,nỗi đau này cô sẽ giữ riêng cho mình cô,sẽ cất thật sâu vào trong lòng.nước mắt nóng hổi cứ nối đuôi nhau lăn dài trên má,Quỳnh nắm đan chặt tay Vy,thề độc sẽ khiến Vy trở thành người hạnh phúc nhất trên đời này.

Ánh sáng len len lỏi qua rèm cửa,Vy mở mắt tỉnh giấc,hình ảnh đầu tiên thu vào mắt là Quỳnh ngồi trên ghế gục đầu xuống giường bệnh nắm chặt tay Vy mà ngủ thật ngon lành.Vy chợt mỉm cười ôn nhu,nụ cười thật suất phát từ trong lòng đang dâng lên cảm giác ấm áp.bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn vuốt những sợi tóc rơi xuống mặt Quỳnh,con người này sao lúc nào cũng chu đáo ân cần như vậy,luôn làm cho người ta cảm thấy ấm áp an tâm vô cùng.

Quỳnh cảm nhận được ngứa ngáy trên mặt liền tỉnh dậy,thấy Vy đang nhìn mình chăm chú trên môi còn đang nở nụ cười rạng rỡ nữa.

-Vy dậy rồi sao?Vy thấy trong người thế nào rồi?...Quỳnh sốt ruột sờ trán Vy xem còn sốt không.

-Who are you?...Vy nghiên đầu ngờ ngợ nhìn Quỳnh cất tiếng nói.

Quỳnh đơ người mở to mắt hoang mang nhìn thẳng mắt Vy.

-Không lẽ sốt cao một đêm xong có thể mất trí nhớ sao?còn sổ cả tiếng anh ra nữa chứ,chết dở để Quỳnh đi gọi bác sĩ...Quỳnh vội vàng hốt hoảng cuống lên định đi gọi bác sĩ khám cho Vy.

-Đói,Vy đói...thấy Quỳnh cuống lên như vậy không nhịn được liền phì cười.bắt lấy tay Quỳnh nắm rồi làm nũng nói.

-Con dâu trời đánh hại mẹ mày bắn tim ra ngoài rồi!...Quỳnh thở dài nhăn mặt mắng Vy.

-Để mẹ chồng đi mua cháo,con dâu ngoan ngoãn ngủ thêm một chút đi nha...Quỳnh xoa đầu Vy cưng chiều.

Mua một hộp cháo to,Vy cứ làm nũng không chịu ăn nếu Quỳnh không ăn cùng.Quỳnh đành cười lắc đầu,xúc một thìa cháo thổi thật kỹ rồi mới đưa đến miệng bón cho Vy ăn,rồi xúc một thìa tự đưa vào miệng mình ăn như vậy Vy mới chịu vui vẻ ăn cháo.hai người mỗi người một thìa thật nhanh ăn hết hộp cháo to.thấy Vy đã đỡ đi nhiều,Quỳnh làm thủ tục suất viện đưa Vy về.dù sao ở nhà vẫn tốt hơn.

Tối đến khi bón Vy ăn cháo xong,cấp Vy thuốc bổ dưỡng.Quỳnh đem chăn gối sang phòng Vy.

-Mang sang đây chi vậy?...Vy ngạc nhiên hỏi.

-Từ nay đến lúc con dâu đẻ mẹ chồng sẽ ngủ ở đây,để đề phòng tối con dâu đạp chăn ra để bị cảm lạnh nữa...Quỳnh hào hứng tuyên bố với Vy.

-Vậy thì dải thảm ra mà ngủ dưới đất không thì ngủ trên ghế sofa ý,con dâu không quen ngủ có người bên cạnh...Vy thản nhiên nói,Vy cảm thấy mẹ chồng con dâu ngủ chung giường có chút kì lạ.

-Mẹ già vậy mà mày nỡ lòng nào để mẹ nằm dưới đất trong thời tiết lạnh sun voi này...Quỳnh trở vờ làm bộ mặt trách khứ nói móc Vy.trong lòng thoáng chút buồn rầu lạnh lẽo.đúng là không được gần gũi,chặt đứt suy nghĩ ấy đi Quỳnh ạ.Quỳnh thầm nghĩ.

Mang thảm và chăn gối xuống dưới sàn trải ra,Quỳnh chúc ngủ ngon Vy rồi nằm xuống nhắm mắt.

3h đêm.Quỳnh không thể chợp mắt một chút nào.không biết từ khi nào Quỳnh có thói quen xấu xa là mỗi đêm đều lén lút qua phòng Vy ngắm trộm Vy lúc ngủ.biết là rất biếи ŧɦái nhưng Quỳnh không thể nhịn được cảm giác thôi thúc ấy,mỗi lần lén lút ngắm nhìn đều đắm chìm trong vẻ đẹp khiến Quỳnh mê mẩn ấy.cứ ngắm thật lâu,ngắm đến sáng cũng không biết chán.đến khi mặt trời lên Quỳnh mới quay về phòng chợp mắt một chút rồi dậy làm bữa sáng cho Vy rồi đi làm.mỗi lần ngắm Vy đều cảm thấy hạnh phúc trào dâng,thế giới chẳng là gì so với Vy cả.cảm thấy bệnh ngày càng nặng rồi,phải nên đi khám bác sĩ tâm lý thôi.

Hôm nay cũng vậy,Quỳnh lại dậy để ngắm người con gái đang say giấc ngủ.nghĩ đến tương lai Quỳnh sẽ không được ngắm Vy ngủ như thế này nữa.trong lòng lại dâng lên cảm xúc sợ hãi muốn trốn tránh.chuyện gì đến cũng phải đến cả thôi.