Chương 16: Đi Đẻ: Bảo Bối Chào Đời

..............

Hôm nay Quỳnh đưa Vy đi mua sắm,cái bụng sắp đẻ rồi mà vẫn nhỏ gọn lắm.chắc tại chửa con gái nên trộn vía được cái mi nhon xinh xắn.Quỳnh cứ thấy váy vóc công chúa đầm tiểu thư là xúm vào mua,cả giầy dép đồ chơi mua cả đống màu hường,nhìn mặt mũi mẹ chồng niềm nở háo hức như vậy con dâu lắc đầu cười trừ.cứ như vợ bả đẻ không bằng ý,cái gì cũng lo lắng chăm bẫm từng tí một.

-Mẹ chồng đặt tên cho cháu gái đi nè...Vy thấy mặt Quỳnh hớn như được mùa cứ chăm chăm vào cái bụng tròn xoe của Vy cưng chiều.

-Theo mẹ tiểu công chúa này chắc chắn là xinh đẹp tuyệt trần nên phải đặt tên nghe nó kiêu sa sang cả con người lên con hiểu không,tên là Dương Quý Phi đi...Quỳnh cao hứng vỗ đùi nói.

-Úi vậy à,đặt là Dương Hoàng Thái Hậu cho nó rực rỡ!...Vy cũng hùa theo phì cười nói.

-Đặt vậy đi học nó dọng vô mặt chết,mẹ đừng đùa nữa đặt tên đi nè,sắp đẻ đến nơi rồi đó...Vy đẩn đầu Quỳnh,suất ngày lố lăng thôi.

-Con dâu tên là Lê Bảo Tường Vy này,thế đặt cho bé con là Dương Lê Bảo Trân đi,tên vừa có cả tên bố tên mẹ nghe còn kiêu nữa...suy nghĩ một hồi Quỳnh cũng kêu lên,mắt sáng ngời chứa đầy niềm vui.

-Dương Lê Bảo Trân,Bảo Trân Bảo Trân,nghe hay đó mẹ chồng,lớn lên chắc chắn đăng quang đương kim hoa hậu nè,đẻ được đứa con như vậy mới mát lờ mát dạ chứ...tâm tình thật vui vẻ,cảm thấy ở mãi với Quỳnh chẳng bao giờ thấy nhàm chán cả.

............

Vy nằm trên xe đẩn chuẩn bị vào phòng đẻ mổ,Quỳnh chân tay bủn rủn nước mắt như sắp ứa ra đến nơi.tâm trạng lúc này thật lẫn lộn,vừa hưng phấn vừa lo lắng cho Vy chuẩn bị sinh em bé.

-Ủa!?tôi đẻ hay bà đẻ vậy mà trông bà khẩn trương hơn phụ sản vậy...Vy thấy Quỳnh vẻ mặt khổ sở nước mắt sắp trào ra đến nơi mà cười không ra hơi nữa.

-Ổn rồi ổn rồi,có Quỳnh ở đây với Vy mà,có Quỳnh bên cạnh Vy rồi...Quỳnh kiềm chế trấn an Vy.thật ra đây là trấn an cho Quỳnh thì đúng hơn :)).

Nắm chặt tay nhìn thẳng mắt Vy nói chân thành rồi hôn lên trán Vy nhẹ nhàng.Vy lặng người một chút nhìn Quỳnh chăm chú,cảm thấy Quỳnh không khác gì chồng của Vy,thật sự làm con người lạnh nhạt như Vy cảm động.

-Người đầu tiên tui muốn nhìn thấy khi tỉnh dậy,là mẹ chồng đó.nếu không thấy đừng có trách con dâu trời đánh này!...Vy mỉm cười mắng yêu Quỳnh.

Y tá đẩn Vy vào phòng mổ.Quỳnh ở ngoài vò đầu bứt tóc đi qua đi lại.đầu như sắp nổ tung lên vì không biết tình hình Vy trong đó thế nào.vừa nghe thấy tiếng khóc của em bé cũng là lúc nước mắt Quỳnh phun trào ra.cảm giác hạnh phúc lan rợn người Quỳnh,sau bao lâu thì bảo bối ấy cũng chào đời rồi.Quỳnh sung sướиɠ mà khóc thút thít.

Y tá bế đứa bé con đỏ hỏn từ phòng ra.thông báo rằng mẹ tròn con vuông,Quỳnh càng khóc to hơn nữa khiến các y tá quan ngại.không hiểu quan hệ gì với sản phụ mà khóc còn hơn cả sản phụ rặn đẻ là sao.Quỳnh bế bé con trên tay,ánh mắt tràn ngập yêu thương ngắm nhìn cục vàng cục bạc.

-Sao con tròn vậy nè,tròn tròn bụ bụ trông cưng quá,từ nay Quỳnh gọi con là Tròn nha...nước mắt nước mũi đầm đìa hạnh phúc nói.

.............

Vy mở mắt ra,người đầu tiên đập vào mắt Vy là bà mẹ già vừa ôm đứa bé vừa khóc tu tu.

-Chẳng nhẽ tui chết rồi sao mà bà khóc như quỷ vậy!...Vy nhíu mày mắng Quỳnh.trên miệng vẫn mang ý cười.đúng là người đầu tiên nhìn thấy là hai người quan trọng nhất đối với Vy hiện tại.cảm giác hạnh phúc là đây sao,Vy thầm tự hỏi.

Quỳnh lau nước mắt nước mũi đi,bế bé con vào nằm trên ngực Vy thật ngoan ngoãn.

-Tròn là thứ đẹp nhất trên đời mà Quỳnh từng nhìn thấy...Quỳnh sụt sịt nói,đưa tay vuốt tóc Vy.

-Bảo bối này là Tròn sao!bảo bối của mẹ đúng thật là rất tròn trịa...Vy âu yếm Tròn vào ngực yêu thương.

Trong căn phòng nhỏ bé cảm nhận được sự yêu thương to đùng dành cho nhau.hạnh phúc ngập tràn cả căn phòng.trông họ giống một gia đình nhỏ ấm áp.