Chương 10

Sáng hôm nay, Thanh Vinh dẫn A Thúy đến một bãi cỏ trống trải trên sườn núi Phù Không.

Thân rồng của Thanh Vinh dần khôi phục, tuổi tác của hình người cũng chậm rãi tăng theo. Nét tròn trịa của trẻ con dần biến mất, lộ ra hình dáng thiếu niên.

Hai tay thiếu niên nâng đuôi rắn của A Thúy, nửa người nàng trú bên trái ngực y, cuộn vòng qua cổ y từ phía sau, tựa đầu vào bả vai phải gầy yếu.

Mới vừa ăn no bữa sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, lúc đi đường l*иg ngực thiếu niên phập phồng theo hô hấp, A Thúy thoải mái đến mức buồn ngủ.

Thanh Vinh chọn được địa điểm vừa ý, miễn cưỡng thả muội muội đang bám trên người xuống. Sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của nàng, y bắt tay vào chế tạo dụng cụ nấu ăn mà lát nữa cần dùng tới.

Sắp phải dạy muội muội đi săn rồi! Thanh Vinh hồi tưởng lại chuyện vui khi năm đó mẫu thân dạy mình đi săn, khóe môi gợn lên một độ cong nhàn nhạt.

A Thúy: Sao hôm nay y bỏ nàng xuống dứt khoát thế? Không phải bình thường đều ôm một cái, hôn một cái, sờ sờ vài cái rồi mới chịu thả rắn à? Tuy là phiền thật nhưng hôm nay tự nhiên y cấm dục vậy (?) nàng cứ thấy trống trải kiểu gì.

Trước khi bò đi chơi, A Thúy ngoái đầu lại ba lần. Không qua đây ngay là không có phúc lợi gì nữa đâu nhé! Nàng đi thật đấy! Đi ngay đây! Đi rồi đó nha!

Thanh Vinh thấy muội muội liên tục quay đầu ngoái nhìn mình mà không uốn éo thân mình vọt vào bụi cỏ chạy chơi như mọi khi thì kích động lắm. Lẽ nào muội muội đã bắt đầu biết lưu luyến y rồi?

Bên kia, A Thúy phát hiện tuy rằng Thanh Vinh cười cười với nàng nhưng vẫn mải việc trên tay không có ý bước qua thì cuộn cuộn đuôi, bắt đầu suy nghĩ xem hôm nay chơi gì để đốt thời gian.

Nhưng không bao lâu sau, khóe mắt nàng thấy Thanh Vinh đã nghịch xong chỗ đồ dùng nhà bếp, đang đi về phía nàng, không ngồi im dưới đất nhìn nàng chơi đùa như mọi khi.

A ha! Quả nhiên tên này không sờ mó nàng thì không chịu được mà! (Nàng vui cái gì không biết?)

Thanh Vinh thấy nàng ngoan ngoãn đứng yên một chỗ chờ mình đi qua thì lòng càng vui hơn. Y sờ đầu nàng, khen một câu “Ngoan lắm” rồi ngồi xuống bên cạnh.

Chậc chậc, tiết mục mỗi ngày một cái ôm, một chiếc hôn, vài chiếc sờ chuẩn bị mở màn rồi, A Thúy khép hờ con người ngẫm nghĩ. Nể tình y mỗi ngày cho nàng ăn ngon, nàng đành miễn cưỡng chịu đựng vậy.

Nhưng mà chờ nửa ngày, người bên cạnh vẫn không có động tĩnh.

Tò mò quá! Chẳng nhẽ y ấp ủ chiêu chọc ghẹo gì mới? A Thúy ngờ vực đánh mắt nhìn qua… Hử, thỏ?

Thanh Vinh thấy muội muội nhìn con thỏ y tạo ra bằng linh lực không chớp mắt, vui sướиɠ trong lòng bỗng nhiên giảm xuống. Y biến về nguyên hình, thành công hấp dẫn sự chú ý của muội muội, lại mở miệng nói: “Hôm nay ca ca dạy bé cưng đi săn.”

A Thúy chớp chớp mắt, vẫn không hiểu y muốn làm gì.

Bởi vì hiện tại muội muội là rắn nên không thể áp dụng kỹ năng đi săn truyền thống của Long tộc. Nhưng đối với Thanh Vinh, bắt chước cách đi săn của rắn cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Y mừng tượng động tác bí kíp nói một lần trong đầu, biến thân thành một con rắn lớn, lặng lẽ bò đến cạnh con thỏ, sau đó bất chợt vọt lên cắn một nhát cực chuẩn vào thân thỏ, một ngụm nuốt chửng. Con thỏ trong miệng y tan thành linh lực.

A Thúy: !!! Hung tàn quá!

Thanh Vinh đắc ý quay đầu nhìn muội muội.

Trong bí kíp viết, rắn con vô cùng sùng bái ngưỡng mộ con rắn trưởng thành dạy nó đi săn, ngày xưa y cũng cực kỳ ngưỡng mộ mẫu thân. Cho nên muội muội nhất định cũng sẽ bị tư thế oai hùng của y mê hoặc… nhỉ?

!!! Sao muội muội nhìn thấy y lại hoảng sợ rụt cả người lại thế!?

Chuyện này cũng không thể trách Thanh Vinh, ai mà đoán được một con rắn lại sợ rắn cơ chứ.

Thấy con rắn to béo vừa mới nuốt chửng con thỏ đang ti ti thè lưỡi nhìn nàng, A Thúy theo bản năng muốn chạy thẳng. Nhưng ngay lập tức nàng nhớ ra y là rồng, vì thế không ngừng làm công tác tư tưởng cho bản thân, cố gắng dùng hình ảnh chú rồng ánh vàng rực rỡ, đáng yêu dễ thương, thiếu niên xinh đẹp thay thế con rắn bự chảng xanh lè trước mắt.

Nhưng không thành công.

Màu sắc và hình thể chênh lệch nhiều quá! A Thúy muốn thét lên trong lòng: Ai có thể cho nàng biết tại sao một con rồng vàng khi biến hình lại biến thành rắn xanh được!? Vì sao con rồng đáng yêu như thế lại biến thành con rắn khổng lồ hả!!?

Vốn Thanh Vinh nghĩ muội muội yêu thích màu sắc ban đầu của bản thân nên mới biết thành rắn xanh, sau lại nghĩ hình thể càng to lớn thì càng khôi ngô, càng dễ đạt được sự sùng bái của muội muội, thế là y biến thành một con rắn xanh to ơi là to. Ai ngờ lại tự chuốc lấy thất bại.

Y muốn bò qua liếʍ liếʍ trấn an nàng, nhưng nàng lại càng lùi xa hơn.

Thanh Vinh rất đau lòng, nhưng lại nghĩ muội muội còn chưa học được thuật biến hóa, có khi nào muội ấy không biết con rắn này là y hay không? Nghĩ thế, y lập tức hóa về rồng vàng, bò về phía muội muội quả nhiên không bị né tránh nữa. Trái tim tổn thương lập tức khỏe lại như cũ, thậm chí còn có xu hướng càng ngày càng vui: thế mà muội muội biết không được tự tiện đến gần rắn lạ, giỏi quá đi mất!

Nhưng mà thế này thì không thể dạy muội muội đi săn được, móng vuốt của Thanh Vinh cọ cọ quanh thân rắn. Không thể khiến muội ấy sùng bái mình, thất vọng quá.

A Thúy thì không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ cầu nguyện y cọ đủ rồi thì đừng thè lưỡi liếʍ nàng. Y vừa mới nuốt chửng cả con thỏ đấy, ai biết liệu có tiện mồm nhai nàng luôn không. Tưởng tượng đến cảnh máu văng ba thước, A Thúy muốn né miệng rồng thật xa, nhưng móng vuốt của y giữ quá chắc, nàng không tránh nổi.

Cho nên Thanh Vinh ạ, không phải muội muội của ngươi không muốn tránh ngươi, mà là ngươi vồ nhanh quá, người ta né không nổi.

A Thúy bị cọ, thấy da chỗ ấy nóng dần lên. Mới đầu nàng không quan tâm lắm, chỉ nghĩ là do rồng này cọ mạnh quá thôi, nhưng sau đó những vùng da xung quanh cũng ngày càng nóng, cảm giác đau đớn quen thuộc cũng dần dâng lên.

Sắp lột da? A Thúy nhớ đến trải nghiệm đau đớn lần trước, làm rắn sao mà phiền phức thế?

Thanh Vinh đang dán vào người nàng cũng nhận ra điều bất thường, y lập tức hóa về hình người, ôm nàng bay về điện Phù Không.

Bồn tắm to gấp đôi lần trước nhanh chóng được đưa tới, Thanh Vinh cẩn thận quấn muội muội đã gần như mất tỉnh táo lên cột. Nhưng tình huống không giống lần lột da đầu tiên chút nào: A Thúy chỉ cọ qua vài cái, rồi kiệt sức rơi từ cột xuống nước thuốc.

“Bé cưng? Mau tỉnh lại!” Thanh Vinh xót xa nâng đầu nàng: “Đợi lát nữa hẵng ngủ có được không?” rồi lại quấn nàng lên cột. Nhưng bất kể y có quấn bao nhiêu lần thì cũng như nhau, A Thúy căn bản không có sức cọ xát, chỉ muốn trầm mình xuống nước thuốc giúp nàng giảm đau này, ngủ một giấc.

“Chuyện gì thế này?” Thanh Vinh nhăn chặt mày, gọi Nam Ương qua kiểm tra.

Nam Ương cẩn thận xem xét, đúng là lột da thật, tình trạng thân thể của chủ nhân cũng không có vấn đề gì, rốt cuộc là sao lại thế?

Thanh Vinh nghĩ đến một khả năng, y gọi thầy dạy trẻ của Xà tộc đang đứng ngoài cửa vào, hỏi: “Nghe nói dấu hiệu trước khi biến hóa của Xà tộc giống với khi lột da?”

“Đúng là không khác nhau mấy.” Thầy dạy trẻ của xà tộc khom người đáp: “Nhưng từ khi sinh ra đến khi biến hóa, rắn phải cần ít nhất năm trăm năm.” Bình thường Thần quân không cho hắn xuất hiện trước mặt chủ nhân, huống hồ có y tiên ở đây, hắn chỉ có thể đứng xa xa chờ đợi. Lần này khó khăn lắm mới có cơ hội được Thần quân coi trọng, kết quả vấn đề lại không nằm trong phạm vi hiểu biết của hắn (rắn năm trăm tuổi là rắn trưởng thành rồi). May là vấn đề biến hóa là thường thức của Xà tộc, tộc nào cũng quen thuộc.

Thanh Vinh hơi nghiêng người, ý bảo hắn đi lên quan sát tình hình.

Thầy dạy trẻ quan sát một lát, sợ hãi thốt lên: “Đúng là dấu hiệu biến hóa thật!”

Thanh Vinh nhẹ nhàng thở ra, ra hiệu thầy dạy trẻ có thể lui xuống. Từ khi y sinh ra đến khi biến hóa cũng phải tầm một trăm năm, cho nên y căn bản không nghĩ nhanh vậy A Thúy đã biến hóa. Nhưng cũng may là pha chế nước biến hóa là tuyệt kỹ của môn phái của Nam Ương. Người khác mất vài ngày mới pha được, hắn chỉ cần một khắc là pha xong.

Nam Ương biết nhiệm vụ hiện tại của bản thân là gì, nên lập tức cáo lui rồi đi pha nước biến hóa. Thanh Vinh vỗ nhẹ đầu rắn, tranh thủ dỗ nàng ngủ trong lúc Nam Ương pha nước.

Khi lo lắng chờ đợi, thời gian một khắc bỗng chốc thật dài. Thanh Vinh đều đặn vỗ đầu muội muội, trong lòng thương xót vạn phần, nàng cứ thế phải chịu nỗi khổ biến hóa ư? Nhớ đến nỗi đau như róc vảy cạo xương trong sách miêu tả, y chỉ hận không thể lấy thân thay muội muội chịu nỗi đau này. Nghĩ đến việc nước biến hóa pha chế theo công thức bí mật của Thượng thần Chiêm Bắc không chỉ có thể rút ngắn thời gian biến hóa, mà còn có thể giảm bớt ít nhất một nửa nỗi đau phải chịu, lòng Thanh Vinh cũng nhẹ nhõm phần nào.

Cuối cùng, Nam Ương cũng xách bình sứ đựng nước biến hóa chạy về.

Thanh Vinh nhận bình, đỡ đầu muội muội đang ngâm trong nước thuốc dậy, nhẹ nhàng niết miệng nàng, rót nước thuốc vào. Thấy thân thể muội muội từ sắc trắng biến thành đỏ tươi, cân nhắc một hồi vẫn không đánh thức nàng dậy, thà chịu đau lúc ngủ còn hơn lúc tỉnh.

Cảnh trong mơ hỗn loạn mơ hồ, A Thúy cảm thấy bản thân như đang trong thời tiết sáu mươi độ, thân xác trần trụi bị nướng trên sàn bê tông như quả trứng sống sắp chín dưới ánh mặt trời, da thịt toàn thân sắp cháy rụi đến nơi. Bỗng chốc lại giống như đi chân trần ngoài trời vào ngày đông giá rét tuyết bay trắng xóa, mặc quần áo bông chìm trong nước đá, bị nước lạnh đóng băng.

Nàng giãy giụa muốn tỉnh lại, nhưng ngay cả một ngón tay cũng không cử động nổi. Nước mắt không ngừng chảy xuống, miệng lại không thể thốt nên nửa âm thanh. Thanh Vinh không ngừng vuốt ve an ủi, dùng linh lực săn sóc xương cốt và gân mạch đang phát sinh những biến hóa long trời lở đất của nàng. Thấy nàng lặng im rơi nước mắt, hốc mắt y cũng đỏ theo.

Biến hóa giống như sinh sản, trước mặt là cửa sinh cửa tử. Một khi đứa nhỏ được sinh ra, mẫu tử bình an chính là niềm vui vô bờ bến.

Hai canh giờ qua đi, rốt cuộc rắn trắng cũng ổn định được hình thái không ngừng biến ảo của mình thành một bé gái non nớt mềm mại, độ nóng trên người dần dần rút đi, gương mặt say ngủ cũng êm đềm lại.

Thanh Vinh nhận khăn mềm đưa đến, run tay ôm bé gái đang ngâm trong nước thuốc lên bọc lại. Đứa bé mềm mềm ọc ọc phun ra một bọt nước, dính ướt vạt áo y.

Thanh Vinh không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng chạm tay vào hai má phúng phính của nàng. Bé gái nào cũng đáng yêu vậy ư? Tóc đen mềm mại, ngón tay trắng trẻo mũm mĩm, bàn chân mập mạp, ngay cả móng tay hồng nhạt xinh yêu cũng khiến y không kiềm chế được thơm rồi lại thơm.

Giờ phút này, Thanh Vinh chỉ cảm thấy người mình ôm trong lòng là sự tồn tại mà cho dù có phải đánh đổi cả tính mạng y cũng không nỡ để nàng chịu một chút tổn thương. Người là tồn tại độc nhân vô nhị trên đời này.