Chương 42

– … Vậy là… mình thực sự không ngờ chuyện của Tuấn lại như vậy… Mình xin lỗi nhé, vì mình mà hôm nay làm Tuấn nhớ lại chuyện buồn…

– Không cần phải xin lỗi gì hết… Mình đã sống cùng với nó trong suốt hơn 3 năm, thời gian cứ như vỗ vào mặt mình vậy… Nhưng lâu dần thì mọi thứ cũng dịu lại, rồi cũng quen… Khó khăn nhất chính là quãng thời gian ban đầu, nếu sống sót vượt qua thì mình sẽ thắng được nó… Đó, đến giờ nếu như mình không kể chuyện này ra thì chắc Hằng vẫn nghĩ mình đang sống vui vẻ, hạnh phúc trong 1 gia đình yên ấm có phải không?

– … Uhm…

– Mình rất ít khi bộc bạch những chuyện buồn riêng của mình với người khác… Kể ra thế này là mong Hằng giải tỏa được tâm sự của mình, mạnh mẽ hơn chứ đừng yếu lòng nữa… khổ ra!!!

– … Mình thực sự cảm ơn Tuấn nhiều lắm… tâm sự cùng Tuấn làm mình nhẹ nhõm đi khá nhiều…

– Bạn bè mà… lúc nào cần thì phải có mặt chứ!!!

– … Tuấn này… mình nhờ Tuấn… 1 việc này có được không???

– Hằng cứ nói đi!!!

– Tầm này tháng sau… là anh ta… cưới rồi…

– Uhm, thì sao…

– … Hôm đó… Tuấn đi cùng mình có được không… đi với danh nghĩa là người yêu của mình…

– Hả??? Uhm… Ờ… nhưng có nhất thiết là… phải làm như vậy không??

– … Xem như là Tuấn giúp mình… thoát ra khỏi chuyện này đi… được không!!!

– … Hajzzz… Thôi được rồi… mình nhận lời…

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}



Vậy là đã hơn 1 tuần kể từ buổi hẹn hò riêng lần 2 mà cũng như là lần cuối giữa tôi và Trà. 2 Đứa lại trở về với cuộc sống riêng của mình như trước khi thân nhau. Thực ra thì Trà vẫn muốn giữ tình trạng thân thiết như trước, vẫn làm cái “đồng hồ báo thức” cho tôi vào sáng sớm và gửi những tn chúc ngủ ngon vào tối muộn. 2 ngày đầu tôi cũng tiếp nhận và hồi đáp như bình thường, sang đến ngày thứ 3 thì tôi ngỏ ý là nên bỏ “thói quen” ấy đi cho cả 2 thoải mái. 1 người thông minh như Trà tất nhiên hiểu ra ngay cái “thông điệp” tế nhị của tôi. Gặp nhau và nói chuyện những khi ở lớp hay khi ở giữa tập thể, bạn bè thì 2 đứa vẫn tự nhiên, bình thường như trước. Chỉ có những tn độc lập, về những chuyện riêng tư, tán tếu là không còn nữa. Nút “reset” đã được tôi thao tác và nó cũng thực hiện gần như triệt để những yêu cầu được đề ra. 1 chút ngại ngùng, ngượng nghịu, áy náy về nhau trong thời gian đầu là không thể tránh khỏi. Nhưng về lâu về dài khi tất cả đã trở về đúng với trật tự sắp xếp của nó thì mọi chuyện rốt cuộc cũng sẽ ổn mà thôi.

Cũng trong thời gian này, lớp tôi đã trải qua 2 trận vòng bảng của giải bóng đá toàn khoa. Khá may mắn là bảng này không quá “xương xảu” khi trình độ của 3 lớp kia có vẻ cũng không chênh vênh hơn so với lớp tôi là mấy. 1 thắng, 1 hòa, chỉ cần trận cuối cùng không thua là lớp tôi sẽ lọt được vào Tứ kết.

– “YEAHHHH!!!”

Trận đấu này thì tôi đã chính thức được góp mặt, giúp tuyến giữa và sức mạnh chung của cả đội tăng lên tương đối. Là trận quyết định để giành vé vào vòng trong nhưng lại diễn ra dễ thở hơn chúng tôi nghĩ rất nhiều. 4 – 0 Là tỷ số chung cuộc, tôi mặc dù không ghi bàn nhưng như thường lệ vẫn giữ vai trò quan trọng trong lối chơi chung của toàn đội. Lọt vào vòng TK, sự sắp xếp phân cặp 1 lần nữa đưa đội tôi tái ngộ với đội xyz của thằng Đạt. Vẫn là 1 trận đấu căng thẳng và quyết liệt đúng như những gì mọi người đã dự đoán. Nó không chỉ là trận đấu giữa 2 đội mà còn là cuộc đấu riêng giữa tôi và thằng Đạt. Trận này mặc dù thằng Đạt đá tốt hơn trận trước nhưng các đồng đội của tôi trong 1 ngày thi đấu xuất thần, tiếp tục có cuộc lội ngược dòng thành công nữa với tỷ số 3 – 2, sau khi liên tục để cho đối phương vượt lên dẫn trước. Và không biết có phải do cay cú vì trận thua này hay không mà thằng Đạt sau đó đã khiến cho tôi vướng vào 1 vụ việc rắc rối ngay trước thềm Noel.

Hôm đó như thường lệ vừa tan học là Xuân chóa lọ mọ vào bãi lấy xe để cùng tôi về nhà. Đang đứng ngắm gái ở sân trường thì tôi bỗng nghe thấy có tiếng ồn ào, náo loạn phát ra từ bãi gửi xe. Quay lại nhìn thì thấy chính là Xuân chóa, đang nằm vật dưới đất sau khi bị ăn trọn 1 đạp khá mạnh vào người… Và thằng đạp nó không ai khác… chính là thằng Đạt… Não vừa kịp định thần sự việc thì chân tôi đã thoăn thoắt chạy gần đến địa điểm ẩu đả…

– Nó làm gì mày mà mày đạp nó!!!

– ĐM tao thích thì tao đánh!!!

– Có sao không Xuân???

– … Không sao… Hộc… hộc… đm nó cố tình… gây sự với tao… Hộc – Xuân chóa vừa nói vừa thở dốc từng hơi. Kiểu này là bị nó đạp trúng be sườn nên hơi thở mới bị dồn sốc như vậy. Để ý xung quanh thì thấy chiếc fu neo của Xuân chóa đã bị đạp đổ. Đờ mờ nhà nó…

– … Tao vừa dắt xe ra thì nó đâm vào… Hộc… Rồi gây sự với tao luôn…

– ĐM đâm vào tao thì phải ăn đòn, thế thôi!!! – Thằng ôn Đạt tiếp tục vênh váo cái bản mặt tự mãn, bố đời. Chắc nó vẫn nghĩ là có thể dễ dàng “ăn” được tôi như hôm nọ.

– Bây giờ 1 là mày xin lỗi bạn tao ngay ở đây, 2 là mày chịu ăn đòn!!!



– Ôi zồi, tao sợ mày quá… Thích thì cứ đến đây, tao năn nỉ đấy!!! Hê hê hê.

– … Thôi bình tĩnh đi… Đừng có đánh nhau trong trường, đuổi học đấy… Tuấn ơi, mày đừng có chấp, kệ mn đi… Tuấn ơi, bình tĩnh đi đừng có đánh nhau ở đây…

Tiếng can ngăn từ Xuân chóa, 1 số sinh viên và mấy đứa bạn cùng lớp tôi vang lên xung quanh. Nhưng nhìn cái bản mặt mất dạy, đang bành ra thách thức của thằng ôn Đạt làm tôi quyết định phải dần cho thằng này 1 trận xứng đáng sau những gì nó vừa làm với Xuân chóa. Tay chân đã lành lặn trở lại, giờ thì tôi có thể thoải mái ra tay mà không sợ vướng víu gì. Thằng Đạt có vẻ cũng nhận ra thái độ khiêu chiến của tôi nên vứt ngay cái túi đeo xuống đất để vào thế. Tôi nhún nhảy theo từng nhịp di chuyển, tiếp cận dần thằng Đạt. Thằng này có vẻ là lần đầu chạm trán với lối di chuyển kiểu “dị” của boxing nên tỏ vẻ hơi nghi ngại. Tôi tự tin tung ra 1 vài cú thọc tay dử mồi khiến thằng Đạt luống cuống.

– “Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là tốc độ ra đòn và thực chiến thực sự…”

Tôi nghĩ thầm trong khi vừa di chuyển vừa liên tục tung ra nhiều cú thọc thẳng tới tấp vào mặt thằng Đạt. Thằng Đạt đã bắt đầu nóng mặt, nhảy bổ vào tôi rồi tung ra liên tiếp những cú đạp. Đánh đấm mà động cái là nóng nẩy rồi cứ ỷ vào dùng thịt đè người như thằng này thì sớm muộn cũng thành cái “bao cát” cho đối thủ luyện tập.

– “BỐP!!!”

1 cú đấm ngang rất mạnh của tôi vào chính diện mặt thằng Đạt. Tôi có thể gầy hơn thằng này về mặt ngoại hình nhưng về độ săn chắc và sức mạnh cơ bắp thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Còn nếu so về tốc độ và sức mạnh ra đòn thì tôi tự tin là thằng Đạt đều thua kém tôi. Điều này tôi đã kiểm chứng được phần nào qua lần xô xát ở trận giao hữu lần trước. Tập boxing thực chiến gần 3 năm nên tôi khá cứng và lỳ trong đối kháng.

Nhận thấy thằng Đạt hơi choáng sau khi ăn trọn cú đấm vừa rồi, tôi tiếp tục tung ra liên hoàn các cú đấm khác vào mặt, đầu và bụng…

– YYAAHHHH..!!

Thằng Đạt bị tấn công tới tối tăm mặt mũi thì như 1 con thú bị dồn đến bước đường cùng. Hét lớn 1 tiếng rồi vung tay, bật người tung ra liên tiếp những cú đấm vòng cầu trong giận dữ. Tôi bình tĩnh di chuyển zíc zắc theo vòng tròn, vừa tránh những cú đấm của thằng điên này, vừa để ngấm ngầm chờ cho nó bị hụt hơi… Thời cơ cuối cùng rồi cũng đến, động tác của thằng Đạt ngày 1 chậm dần. Tôi mở hơi lấy lực lao vào, 2 tay thoăn thoắt gạt, vẩy, đấm, móc liên tục vào mặt và bụng thằng Đạt. Thằng Đạt lúc này quả thực đã thành cái “bao cát” đúng như tôi dự liệu.

– “BỤP..!!”

1 cú đấm móc thẳng đúng bản sắc “nốc ao” của boxing được tôi “dành tặng” cho bộ xương hàm của thằng Đạt. “Cục thịt” hơn 1m8, nặng gần 90kg giờ đây đang nằm sõng xoài ngay giữa bãi gửi xe. Trước ánh mắt bàng hoàng và e dè từ những người xung quanh, khi chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối…

– Mấy cậu kia dám đánh nhau trong trường hả..!!

1 vài tiếng quát rất to vang lên, là vài tay bảo vệ cùng 1 số người trung niên, dáng vẻ “cán bộ” đang đi nhanh tới… Là giảng viên trong trường thì phải…