Chương 43

– Sau sự việc lần này mà vẫn tái phạm thì trường này không dung dưỡng cho cậu thêm 1 lần nào nữa đâu. Cậu hiểu chứ!!!

– Dạ, em hiểu thưa thầy.

– Quyết định lần này của tôi cũng là vì cái sự nể. Cậu đừng để phụ ơn những người vừa cứu cậu trong gang tấc.

– Dạ…

Lời thầy hiệu trưởng vẫn còn văng vẳng xoáy bên tai dù tôi đã xuống đến sân trường. Hajzzz, cái ngôi trường này… chỉ cách đây 1 tuần thôi còn tưởng là phải rời xa nó rồi. Thiên hạ nói không sai “nhất thân, nhì quen, tam quyền, tứ chế”. Nhà thằng ôn Đạt sau chuyện nó bị tôi hạ đo đất thì làm ầm ĩ, om sòm lên. Chẳng biết kiếm đâu được cái giấy giám định thương tật sau vụ đánh lộn rồi đe dọa đòi kiện tôi vì tội hành hung, côn đồ này nọ. Về phía nhà trường thì 2 thằng bị khép vào diện kỷ luật mức nặng về hành vi gây rối trong phạm vi nhà trường và treo lơ lửng trên đầu 2 cái “án” đuổi học hoặc tăng ca. Tưởng thế là đi toi cuộc đời thì “quý nhân” 1 lần nữa xuất hiện, hay chính xác hơn là bạn tốt thì không bỏ nhau. Lần này là Xuân chóa và gia đình họ hàng nhà nó chứ không phải là a. Mạnh (1 phần là do tôi không báo) cứu tôi 1 bàn thua trông thấy.

Người đời vẫn thường khuyên “chớ nhìn mặt mà bắt hình dong”, quê tỉnh lẻ không có nghĩa là không có thế lực so với dân thành phố hay thậm chí là thủ đô. Bố mẹ Xuân chóa có thể chỉ là dân kinh doanh và quan hệ trong ngoài bình thường. Nhưng họ hàng chú bác ruột thịt nhà nó thì… sau chuyện lần này tôi mới biết toàn là “hàng khủng long” trong và cả ngoài “luồng”. Thằng cháu đích tôn gọi điện về trình bày sự vụ thằng bạn thân vì giúp mình mà bị liên đới. Vậy là trong có 3 ngày sau đó, chẳng hiểu “lệnh” từ đâu đưa xuống mà nhà trường ngay lập tức đưa mức kỷ luật của tôi vào khung “thử thách” vì xem xét tới yếu tố hoàn cảnh gia đình. Về phía nhà thằng Đạt nghe nói “lệnh” được giáng thẳng tới tai bố nó, sang đến ngày thứ 5 thì tự giác im luôn cái lá đơn “tố cáo” cùng với sự lắng xuống của sự việc.

Ngày hôm nay thầy hiệu trưởng gọi tên lên căn vặn cũng là tròn 1 tuần cái sự việc rắc rối không đâu kia trôi qua đời tôi… Phù… chỉ có 1 tuần mà trải qua biết bao cung bậc cảm xúc từ tức giận, uất ức, bức xúc cho tới hy vọng, nhẹ nhõm, thanh thản… Tiên sư cha lũ khốn bắt nạt người yếu cơ, may thay có nhà Xuân chóa đỡ cho kịp thời không thì tôi cũng khó yên thân với cái thằng ôn dịch kia. Tự nhủ và rút ra kinh nghiệm cần phải bình tĩnh và… thâm độc hơn nữa ở những lần sau này.

– HAHAHA, chúc mừng ông bẹn thoát chết trở về… ĐM nhà nó, tôi đang định nhờ hội sinh viên can thiệp nếu có biến… Đờ mờ nhà thằng chó ấy bẩn bựa nhở… Thôi, chú không sao là may rồi, lát về khao nhá… HAHAHA…

Lũ bạn trong lớp vồn vã và quan tâm tôi khi biết tin dữ không còn… Hajzzz… phải bỏ cái lớp này mà đi thì tôi cũng thấy buồn lắm đấy. 2 ngày đầu sau khi nhận quyết định kỷ luật sơ bộ của nhà trường, qủa thực ngoài thái độ bực tức, ức chế thì trong tôi còn có 1 chút hoang mang và buồn bã. Tiếc cái công học và tình cảm tìm được ở cái tập thể này. Cảm hứng để tôi thoát khỏi vỏ bọc của sự cô độc, vô cảm với cuộc đời 1 phần cũng chính là nhờ tình cảm của những con người trong cái tập thể này mà ra. Hôm nay chính thức “nguyên vẹn” trở về mới thấy trân trọng hơn những cá thể tồn tại xung quanh mình trong cái căn phòng “định nghĩa lớp” này.

Dù vậy vẫn còn 1 chút áy náy đọng lại trong tôi sau dư vị của sự việc trên. Ngay sau khi vụ ẩu đả xảy ra và tên tôi được liệt vào danh sách của hội đồng kỷ luật thì cả lớp đều biết tin. Rất nhiều cuộc gọi, tn hỏi han, an ủi, động viên được bạn bè gửi đến qua đt, face cũng như chat… Nhưng ở vào thời điểm đó thì tôi đâu còn tâm trí để chuyện trò không đầu không cuối khi biết chắc nó sẽ chẳng giúp được gì cho hiện tại của mình. Bạn bè quan tâm nhau dĩ nhiên là điều tốt, nhưng đôi khi sự chân thành thái quá cũng dễ khiến cho người nhận nó cảm thấy khó chịu vì bị làm phiền. Và 1 trong những “sự chân thành” không may mắn đó… chính là của Trà. Sau 1 ngày đã tiếp nhận kha khá cuộc gọi và tn từ bạn bè, cộng hưởng với tình hình sự việc ngày 1 tồi tệ dù đã được Xuân chóa trấn an. Tôi đâm thấy phiền hà bởi cái âm thanh nheo nhéo từ đt, nick chat hay face vang lên mỗi khi có tin đến… Trà gọi 3 cuộc tôi đều không nghe, Buzzz nick tôi cũng mặc, nt quan tâm hỏi han thì mãi tới hơn 3 tiếng sau tôi mới miễn cưỡng rep lại bằng 1 dòng tin cụt ngủn.

– “Thanks Trà quan tâm nhưng thực sự mình đang cần sự yên tĩnh!!!”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Vậy là cắt đuôi được cô nàng suốt từ hôm đó cho tới tận mấy ngày sau khi tôi “toàn vẹn” trở về. Định gọi cảm ơn nhưng nghĩ không thực sự cần thiết nên tôi chỉ chủ động gửi 1 tn.

– “Mình cảm ơn sự quan tâm của Trà rất nhiều. Hôm trước có điều gì không phải, nếu bỏ qua được thì bỏ qua cho mình nhé!!!”

– “Uhm, Trà không có nghĩ gì đâu. Tuấn không sao vậy là tốt rồi!!! Sau này nhớ giữ mình hơn nhé!!!”

– “Okie, thanks Trà nhiều!!!”



Vậy là kết thúc cuộc đối thoại bằng 3 dòng ký tự… dường như công cuộc “reset” của tôi đã thành công triệt để. Khách sáo – hay đúng hơn là 1 khoảng cách thực sự đã dần hình thành giữa 2 chúng tôi. Vậy cũng tốt, sau từng ấy chuyện xảy ra chỉ trong có 1 thời gian ngắn, thì điều tôi muốn làm nhất lúc này là chính cháy hết mình với trận BK sắp tới và sau đó là lên 1 chương trình thật bận rộn cho kế hoạch làm thêm kiếm tiền. Chuyện tình cảm… – gốc rễ cho mọi rắc rối của tôi sau 3 tháng – … có lẽ đành phải gác qua 1 bên thôi… Vì cái duyên của tôi chắc nó còn chưa tới…



– Có sao không Tuấn? Máu chảy đầm đìa suốt cả h1 thế kia, lát dễ choáng lắm… Ra đây để tớ cầm máu cho…

Tiếng đồng đội và mấy bạn nữ trong lớp quan hoài khi nhìn vào vết thương khá lớn ở đùi mà tôi dính phải trong h1 của trận BK giải bóng đá toàn khoa. Trận này đội tôi đυ.ng độ với chính đội xxx khóa trên lớp gã công tử – bạn trai mới của Trà. Và không biết do vô tình hay hữu ý mà trận đấu hôm nay tôi được đặc cách “chăm sóc” bằng đủ thứ tiểu xảo từ đối phương. Vết rách lớn trên đùi này trùng hợp lại chính là “tác phẩm” vào bóng bằng gầm giày mà gã công tử dành cho tôi sau 1 pha truy cản trái phép. Vị trí phần mềm và lại thường xuyên vận động nên máu từ vết thương cứ rỉ ra không ngừng trong suốt h1 và 1 nửa H2. Phút thứ 75 khi tỷ số vẫn đang là 3 – 2 nghiêng về đội của tôi, tôi bắt đầu có dấu hiệu xuống sức bởi cường độ hoạt động, vết thương và đặc biệt là những pha phạm lỗi, chơi xấu không ngừng nghỉ của đối phương…

– “HOÉTTTT..!!”