Chương 44

Trọng tài lại thổi phạt bởi đội xxx tiếp tục có 1 pha triệt hạ nữa dành cho đôi chân của tôi. Thêm 1 vết thương ở mắt cá phải khiến tôi không thể tiếp tục chiến đấu cùng các đồng đội. Ra sân với những bước chân tập tễnh và rỉ máu mà thành quả đánh đổi là 1 cú đúp. Tuy vậy lợi thế dẫn bàn không được đội tôi duy trì cho đến hết trận. Những phút cuối cùng, sau rất nhiều nỗ lực dồn ép thì đội xxx cũng đã có được bàn thắng gỡ hòa, kéo trận đấu vào loạt “đấu súng”. Đội của tôi cho dù có gk Vũ bắt khá tốt nhưng những chân sút pen ngoài Kiên thì còn lại khá tồi nên đành chịu thất bại tức tưởi trên chấm luân lưu may rủi. Những tiếng thở dài tiếc nuối, tiếng la ó bức xúc vì lối đá rắn và hành vi thô bạo liên tục phát ra từ phía cđv lớp tôi. Âu thì cuối cùng chúng tôi cũng đã đi được đến áp chót, chỉ cách vạch đích có 1 trận đấu cuối cùng nữa mà thôi. Điều mà trước khi giải đấu bắt đầu chẳng mấy ai trong đội nghĩ tới chứ đừng nói là tin tưởng. Tóm lại có chơi có chịu và với chúng tôi thì đây vẫn là 1 giải đấu thành công và đáng nhớ.



Kết thúc không khí sôi động của cầu trường, tôi lại trở về với 1 mớ kiến thức lý thuyết để chuẩn bị những môn thi cuối cùng còn sót lại trước khi nghỉ tết. Nhồi ra nhồi vào cũng được vài 3 mớ chữ, lại tí toáy làm chút nhạc và xem tin cho thư thả đầu óc. Lọ mọ 1 lúc, tôi vô tình click vào 1 tap ảnh có liên quan đến Trà. Cũng phải hơn 1 tháng tôi không vào face của Trà kể từ ngày cô nàng thay đổi trạng thái quan hệ. Định close luôn theo quán tính thì do dự thế nào… 1 chút tò mò nổi lên tôi lại kéo chuột “tham quan” 1 số stt của Trà trong thời gian gần đây… 1 stt được đăng trùng với thời điểm tôi “dính án”… khá bất ngờ khi hiện trên màn hình chính là món quà “dị hợm” mà tôi tặng Trà vào buổi hẹn dạo nọ. Chiếc bình xịt hơi cay màu vàng dịu được tôi trang trí thêm 1 hình mặt cười ngộ nghĩnh dán ở thân… Thì giờ ở trên nắp lại có thêm 1 hình mặt nhăn dán đối diện với hình mặt cười. Bên cạnh tấm ảnh chỉ vỏn vẹn những ký tự “!!..” Và không có 1 lượt like hay cmt nào nên khả năng đây là stt chỉ được gửi riêng cho 1 mình tôi. Con gái sao cứ thích làm mọi việc trở nên phức tạp bằng những thứ khó hiểu như vậy??..

– “Toét… Toét…” – bỗng có tn đến… và là số của Trà…

– “Tuấn đọc rồi đúng không? Tối nay gặp nhau được chứ? Mình có chuyện muốn nói với Tuấn?”

Cái gì đã qua thì dứt điểm cho nó qua luôn đi… Hajzzz… Lần này có nên đi hay không…

– “8 Rưỡi mình dạy về, lúc nào qua mình gọi.”

… Thôi thì cứ gặp nhau lần nữa cho mọi chuyện dứt điểm lần chót vậy…



9h kém tối – Rời nhà My, tôi chạy xe sang khu nhà Trà, mùi hoa ngan ngát thoang thoảng bên đường vẫn không làm lòng tôi hưng phấn lên chút nào. Cảm giác bây giờ đã khác trước khá nhiều… Không giống như 2 lần trước, lần này thì Trà đã chủ động đứng đợi tôi ở trước cửa nhà.

– Đợi mình lâu chưa???

– Mới thôi, nhưng mà lạnh chết cóng rồi này!!!

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

– Hì, vậy… giờ đi đâu nhỉ??? – Lại thêm 1 lần nữa tôi động lòng vì sự đổi ngôn trong lần đối thoại lần này.

– Tuấn vẫn nghiện món hàu nướng chứ!!!

– Món đó ngon nhưng ăn nhiều cũng thấy ngấy. Đi ăn kem cho nhẹ nhàng nhé!!!

– … Ơ… kem à… Uhm, vậy thì kem, hì!!!

Lại là 1 tối dạo bước tản mạn quanh bờ hồ với que kem ngọt lạnh trên tay, vẫn ánh đèn cao áp vàng rọi trên cao hất qua kẽ tán lá những chùm ánh sáng mờ ảo làm không gian xung quanh thêm phần mơ hồ, ảo diệu. Cơ mà hôm nay không thể vui và thoải mái như lần tôi đi cùng My, đơn giản vì hôm nay không có chợ đêm phố cổ và cảm xúc với người đồng hành hôm nay cũng đã khác xưa khá nhiều.

– Trà mỏi chưa, ra ghế đá kia ngồi cho thoải mái nhé!!!

… Tĩnh lặng – 1 khoảng lặng tồn tại giữa tiếng khuấy nước nhẹ nhàng của sóng hồ, tiếng vi vu thoang thoảng của gió trời, tiếng còi xe, động cơ di chuyển, tiếng nói cười, gọi nhau í ới của những cá thể khác tồn tại xung quanh. Nhưng khoảng lặng ấy vẫn bao trùm lấy toàn bộ không gian giữa 2 chúng tôi lúc này.

– Dạo này vẫn khỏe chứ?

– … Uhm… Tuấn thì sao. Vết thương hôm đá bóng… đã đỡ chưa?

– … Uhm, không sao…

– Để mình xem thử… được không?



– Đỡ nhiều rồi… cứ để tự nó khỏi thôi.

– … Uhm… Mình xin lỗi nhé, tại người yêu mình mà…

– Mình vẫn chờ chuyện Trà muốn nói đây… Có chuyện gì muốn nói, Trà cứ nói hết đi.

– … Tuấn còn nhớ buổi hẹn lần trước Tuấn hỏi mình câu gì chứ!!!

– Mình vẫn nhớ!!!

– Khi đó Tuấn nói Tuấn có đáp án của riêng Tuấn… vậy đáp án là gì…

– Là không gì cả… coi như giữa 2 chúng mình chưa có chuyện gì xảy ra… Từ giờ về sau vẫn sẽ là bạn!!!

– … Uhm… vậy giờ Tuấn còn muốn nghe câu trả lời của mình chứ???

– … Mình nghĩ… thực sự không cần đâu…

– …

– Sau 1 tháng vừa rồi thì mình tự thấy cái tình cảm của mình nó đến nhanh và đi cũng nhanh. Có thể chỉ là tình cảm ngộ nhận nên mới vậy, bản thân mình nhiều khi còn không hiểu được chính mình nữa Trà ạ. Vậy nên những gì mình nói ngày hôm đó… cứ coi như nó chưa từng xảy ra đi. Bọn mình vẫn là bạn bè của nhau như hồi mới quen biết.

– … Uhm… Tuấn đã nói như vậy thì tốt rồi… Vậy cứ là bạn bè tốt của nhau khi còn có thể nhé!!! – Trà mỉm cười rồi nhìn về phía xa xăm. Dường như có 1 chút gợn trong ánh mắt trong veo ấy.