Chương 10

"Đông Cung nương nương là mẫu người điển hình của lục cung, thần thϊếp học theo nàng là điều đương nhiên, huống chi nếu thần thϊếp học nàng, cũng không được học được hết của nàng ấy" Tô Thanh Thanh lập tức làm một bộ dáng kinh sợ nói

"Cũng đúng, mặc dù Hoa Triều đem người ta câu đến lạc phách, nhưng cũng là thứ nàng tự tạo thành, thập phần đáng yêu, người bình thường học nàng xác thật học không nổi, vậy nên tốt nhất là không học càng tốt" Liễu Hòa Ninh tán thành nói, nhưng nàng vẫn là thiên vị Hoa Triều một chút

Tô Thanh Thanh nghĩ thầm, Liễu Hòa Ninh đây là cười mình bắt chước sao? Liễu Hòa Ninh này công phu lôi kéo là giỏi nhất, đối với Diệp Khuê Thần là minh biếm thật bao, còn đối với mình là minh bao thật biếm, nhưng người ta là tân Hoàng Hậu của Hoàng Đế, chính mình một cái tu dung nho nhỏ có thể như thế nào, dĩ nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng

"Được nương nương giáo huấn, thần thϊếp lần sau sẽ lưu ý" Tô Thanh Thanh ngoài mặt thập phần cung kính nói

"Thanh Thanh ngươi có hiểu lầm gì không, ta không phải muốn giáo huấn ngươi" Liễu Hòa Ninh cảm thấy lúc trước khi mình chưa vào cung, nàng nói cái gì người ta đều có thể lý giải, nhưng sau khi vào cung, các nữ nhân này giống như hiểu ý của mình sang nghĩa xấu vậy, nàng thật sự hi vọng mỗi người các nàng ở nơi này có thể bộc lộ tính tình thật, nàng không thích bộ dáng các nàng cung cung kính kính, một chút nhiệt tình thật lòng đều không có

"Hẳn là nương nương hiểu lầm cái gì đi!" Tô Thanh Thanh tính tình nhẫn nại nói mà nhìn Liễu Hòa Ninh, người nọ mặt mày vô hại, vẻ mặt trang đến mức vô tội, xem như đây là chuyện đương nhiên vậy

"Đúng, hẳn là ta không nói sai, chọc cho Thanh Thanh không cao hứng" Một chút tu thái Hoàng Hậu Liễu Hòa Ninh cũng không có, nói thẳng khuyết điểm mà nhận sai

Cái này làm cho Tô Thanh Thanh kinh ngạc, rốt cuộc Liễu Hòa Ninh không cần phải lấy lòng một cái tu dung nho nhỏ như mình. Tân Hậu này rốt cuộc là tùy tính hay ngụy trang đây? Trong lòng Tô Thanh Thanh cũng không rõ

"Nương nương, ngài đây là chiết sát nô tỳ, nếu có không đúng, vậy nhất định là thần thϊếp" Tô Thanh Thanh kinh sợ nói, nàng nào dám nhận lời xin lỗi của Liễu Hòa Ninh đối với mình, càng nghĩ càng thấy người này là ra oai phủ đầu mình, cảm giác Liễu Hòa Ninh so với Diệp Khuê Thần còn khó hầu hạ hơn. Diệp Khuê Thần tự cao nhưng hiền lương đoan trang, chưa bao giờ làm ra việc âm hiểm như vậy

Liễu Hòa Ninh cũng phát hiện, Hoa Triều đối với mình không thân cận thì thôi, Thanh Thanh cũng không muốn cùng mình thân cận, vậy nhất định vấn đề là ở mình

"Vậy, vậy xem như chúng ta không sai đi. Đúng rồi, ta mượn đưa cho Thanh Thanh một thứ ngươi mặc lên trông nhẹ nhàng sẽ đặc biệt đẹp. Yến, ngươi đem thứ Quân Thận đưa tới đây, để ta tìm xuyến Đông Châu" Liễu Hòa Ninh đối với Liễu Yến ở một bên nói

"Vâng" Liễu Yến lập tức đi vào đem xuyến Đông Châu tìm tới

"Ngươi tên gọi là gì?" Liễu Hòa Ninh hỏi người đang vui sướиɠ xem náo nhiệt khi người gặp họa bên cạnh Tô Thanh Thanh, Lý Tiệp Dư đột nhiên bị điểm danh, có điểm phòng ngừa không kịp, nghĩ thầm Tân Hậu này là muốn ra oai phủ đầu cả đám sao?

"Thần thϊếp là Lý Liên nữ nhi của Công Bộ Thị Lang Lý Triệu Nhiên" Lý Liên chạy nhanh trả lời nói, nàng hi vọng Tân Hậu biết phụ thân mình là Công Bộ Thị Lang Phân Thượng, không cần quá khó xử nàng, tuy rằng nàng chỉ là thứ nữ không được sủng ái

Mẹ của Lý Liên là nữ tử thanh lâu, hơn nữa Lý Triệu Nhiên phong lưu, đích nữ không nói, chỉ cần là thứ nữ đều có □□ cái, bởi vì duyên cớ xuất thân, nàng ở trước mặt các huynh đệ tỷ muội khác đều bị khinh thường, vì thế mẫu thân liền xúi giục Lý Triệu Nhiên đưa nữ nhi vào trong cung. Ngóng trông một sớm đắc thế, mẫu bằng nữ quý, mặt khác không dám nghĩ, vạn nhất sinh được long tử, nữ nhi liền có thể trở thành hoàng tử chi mẫu, người khác ai còn dám xem thường mẹ con nàng. Mẹ của nàng bản lĩnh không có, chỉ riêng xướng tiểu khúc cùng hầu hạ nam nhân là độc nhất. Thanh âm hoàng oanh kia của Lý Liên có thể xướng thành hảo khúc, một hai đều có thể đem hồn phách của nam nhân câu đi rồi

Tô Thanh Thanh diễm tự, Lý Liên kia lại là mị tự, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cổ mị thái

"Thanh âm này cũng thật dễ nghe" Liễu Hòa Ninh tán thưởng nói, thanh âm này kéo dài như dính người, tùy thời liền có thể đem người niêm trụ, nếu nàng xướng khúc nhất định sẽ dễ nghe

"Nương nương, có thể người không biết, chỉ cần Lý Liên xướng khúc hoàng thượng nghe xong nhất định rất thích" Cùng Lý Liên đối phó - Vương Mỹ Nhân lúc này mở miệng nói. Nàng luôn luôn chán ghét Lý Liên xuất thân thanh lâu, cố tình nam nhân lại mê mẩn nàng. Nàng nghĩ xuất thân đứng đắn như Liễu Hòa Ninh nhất định cũng sẽ chán ghét loại hồ mị tử như Lý Liên này

Lý Tiệp Dư chán ghét nhất là Vương Mỹ Nhân, thái độ cực kì giống bọn tỷ muội đó khinh thường nàng, đáng đời nàng không được sủng ái bằng mình, luôn là một bộ dáng chanh chua

"Phải không? Vậy nhờ Liên nhi xướng cho ta một khúc đi" Liễu Hòa Ninh cao hứng nói, nữ tử ở hậu cung của Quân Thận quả nhiên từng người đều xuất sắc ở các phương diện khác nhau

Lý Tiệp Dư bị kêu là Liên nhi liền sửng sốt một chút, trong hậu cung này trừ bỏ Hoàng Thượng còn không có ai sẽ kêu nàng như vậy, lại nhìn trên mặt Liễu Hòa Ninh thần sắc vui mừng không giống như là giả, nghĩ thầm tân Hậu chẳng lẽ là thích nữ tử? Rốt cuộc nương nàng năm đó ở thanh lâu kiến thức rộng rãi, cũng nói cho nàng một chút sự tình ở thanh lâu, nói năm đó nàng là hồng nhất hoa khôi trong thanh lâu, thế nhưng lại cùng với nữ tử khác trong thanh lâu cặp với nhau, trong đó một cái vì cái khác, có người thay nàng chuộc thân, nàng đều không muốn chuộc thân, chỉ là sau này nghe nói không được tốt. Nương nàng hoài nghi phu nhân trong nhà cùng tỳ nữ bên người nàng gian díu, tuy rằng chưa được chứng thực, nhưng nàng nhìn đến hai người kia xác thật thập phần thân mật, vì thế Lý Liên cũng hoài nghi vài phần. Rốt cuộc phu nhân người ta cũng xuất thân là quan lại, cũng không nói là tốt nhưng tính tình thập phần hiền huệ. Nhưng là dung mạo thật sự giống nhau, cưới vợ cưới hiền, cưới thϊếp cưới mạo, cho nên Lý Triệu Nhiên nạp một đống mỹ thϊếp, phu nhân dung mạo bình thường kia tất nhiên là phòng không gối chiếc nhiều năm, nếu là cùng mẹ nàng mang tỳ nữ bên người lại đây gian díu, vậy cũng là thực hợp lý

Đương nhiên Lý Liên cũng sẽ không bởi vì một cái xưng hô liền nhận định Liễu Hòa Ninh thích nữ sắc, nàng chỉ là buồn bực, Liễu Hòa Ninh làm Hoàng Hậu nhưng đối với mình không có một chút căm thù hay miệt thị nào. Nương nàng ở cùng với mấy di nương tranh sủng, còn nàng thì cùng với các tỷ muội tranh sủng, nên nàng đối với nữ nhân có địch ý vẫn là thực mẫn cảm. Tỷ như Trung phu nhân đối với mẹ con các nàng khổng có địch ý gì, bằng không sẽ không mặc kệ thϊếp thất trong nhà cùng với các thứ tử thứ nữ ấy mưa xuân một vụ lại một vụ. Lại tỷ như Diệp Khuê Thần, dù che giấu tốt nhưng nàng vẫn cảm nhận được Diệp Khuê Thần đối với phi tần các nàng không mấy vui mừng, đại khái là xuất thân cao quý lại tự cao, không thường cùng những người này đi tranh giành tình cảm, cũng khinh thường việc sử dụng những thủ đoạn bỉ ổi đấy đối phó với các phi tần được sủng ái. Có Hoàng Hậu như vậy đối với thϊếp như các nàng mà nói là hạnh phúc, không cần đề phòng chính thê chơi xấu, chỉ cần đề phòng nhóm tiểu tiện nhân này làm yêu là được. Nhưng ai biết được Hoàng Đế lại đột nhiên phong tân Hậu, nàng mới đầu còn lo lắng, vạn nhất là người tiểu nhãn tâm cơ âm trầm thì các nàng cũng đừng mong ngày ngày trôi qua yên ổn. Hiện giờ thấy tân Hậu này cũng không giống những nữ tử nàng từng gặp qua, rốt cuộc là nhân vật như thế nào, trong lòng Lý Liên không nắm chắc, này không phải nữ tử chỉ cần nàng liếc mắt liền có thể nhìn thấu

"Nương nương nếu là muốn nghe, thần thϊếp tất nhiên sẽ xướng cho nương nương" Lý Liên cụp mi rũ mắt nói, thanh âm kia tựa như khi cùng Dương Chiêu nói chuyện, mang theo hơi thở câu nhân. Thời điểm Lý Liên nói, nàng cũng trộm quan sát Liễu Hòa Ninh

Trong lòng Vương Tố Chi nghĩ, đồ lẳиɠ ɭơ này đối với Hoàng Thượng phát tao □□ thì thôi, đối với tân Hậu cũng dùng ngữ khí này, cũng không sợ chọc tức Liễu Hòa Ninh, nàng chờ xem Lý Liên bị chê cười, vì thế ở cùng thời điểm với Lý Liên, Vương Tố Chi cũng trộm quan sát Liễu Hòa Ninh

"Vậy quá tốt rồi!" Liễu Hòa Ninh mang theo vài phần vui mừng nói, cũng không có bất luận cái gì dị thường, ánh mắt nhìn Lý Liên là thanh triệt thật sự. Lý Liên nhìn sắc mặt Liễu Hòa Ninh không hề dị thường, nàng cảm giác tân Hậu cũng không quá chán ghét mình, nhưng vừa rồi nàng không phải đoán mò, Liễu Hòa Ninh là đối với nữ sắc cảm thấy hứng thú

Vương Tố Chi thấy sắc mặt Liễu Hòa Ninh không có gì khác thường liền buồn bực trong lòng, Lý Liên một bộ dáng hồ ly tinh kia chẳng lẽ Liễu Hòa Ninh một chút cũng không phản cảm sao?

Liễu Hòa Ninh cho rằng cách nói chuyện của Lý Liên xưa nay đã vậy, tuy rằng nàng cũng cảm thấy câu nhân. Nhưng chính là quá câu nhân giống như điểm tâm ngọt, độ ngọt thích hợp mới tốt, nếu là cho quá nhiều liền quá ngọt, quá ngán. Liễu Hòa Ninh cảm thấy thời điểm Lý Liên hảo hảo nói chuyện vừa vặn tốt, nhưng lúc này nàng lại cảm giác Lý Liên có chút cố ý

Lúc này, Liễu Yến cầm một chuỗi Đông Châu đưa cho Liễu Hòa Ninh

"Thanh Thanh, xuyến Đông Châu ngươi mang lên nhất định là cực đẹp cho xem" Liễu Hòa Ninh đem Đông Châu đưa cho Tô Thanh Thanh

"Thần thϊếp không dám nhận!" Tô Thanh Thanh đều bị hù chết, nhanh chóng quỳ xuống, nghĩ thầm Liễu Hòa Ninh đây là muốn hại mình sao?

"Sao vậy?" Liễu Hòa Ninh khó hiểu hỏi

"Đây là thứ cố ý định chế cho nương nương, phi tần không thể tùy ý dùng, có vi lễ chế" Dư Tranh bên cạnh cũng là bị dọa nhảy dựng, này ngự tứ chi vật loại tặng người lung tung, Hoàng Thượng nếu trách tội xuống dưới chính là muốn rơi đầu

"Ta đã hiểu, số lượng không nhiều lắm, rất dễ làm, Yến a, ngươi đi lấy kéo cùng thứ có thể hệ cái này tế thằng lại đây" Liễu Hòa Ninh nghĩ thầm, vậy cắt rớt, xuyên vào lại lần nữa là tốt rồi, còn số lượng thì sửa một chút, cái này đơn giản

"Nương nương, đây là ngự tứ chi vật, không thể tùy ý tổn hại" Dư Tranh nhanh chóng nói

"Quân Thận đưa ta, vậy đó là của ta, ta xử trí như nào đều được" Liễu Hòa Ninh không thèm để ý nói, Quân Thận mới sẽ không vì một ít tục vật mà trách tội nàng, hơn nữa người mình đưa cũng là nữ tử hắn yêu thích. Liễu Hòa Ninh nghĩ thầm, nàng xem như là mượn hoa hiến phật

Liễu Yến tuy rằng cũng cảm thấy tiểu thư hồ nháo, bất quá nàng vẫn ngoan ngoãn lấy kéo cùng tế thằng, bởi vì nếu nàng không đi lấy thì tiểu thư cũng tự đi, việc gì tiểu thư muốn làm, người bình thường đều không thể khuyên được

Sau khi Liễu Yến lấy đồ tới, Liễu Hòa Ninh liền đem xuyến Đông Châu này chặt đứt, sau đó từng viên Đông Châu rớt vào mâm ngọc trung, tiếp đó một chủ một phó giống nhau không coi ai ra gì một lần nữa xuyến lên

Đám người Tô Thanh Thanh Lý Liên xem mà mắt choáng váng, tân Hậu này là gan không khỏi quá lớn rồi, như vầy cũng quá...Quá tùy hứng!

Liễu Hòa Ninh đem một xuyến Đông Châu từ một xuyến thành hai xuyến, một cái lắc tay, một cái vòng cổ, lúc sau xuyến tốt liền đưa cho Tô Thanh Thanh

"Thần thϊếp vẫn là không dám nhận" Tô Thanh Thanh cảm giác cầm trên tay như bị phỏng do khoai lang vậy, nàng nào dám nhận

"Ta là Hoàng Hậu, ngươi chính là phải nghe ta, ta đây muốn ngươi nhận thì ngươi phải nhận, không cần phải sợ, nếu Quân Thận trách tội xuống dưới vậy ta chịu" Liễu Hòa Ninh đưa thân phận Hoàng Hậu của bản thân ra nói

Tô Thanh Thanh nghe Liễu Hòa Ninh nói vậy mới thấp thỏm nhận lấy hai xuyến Đông Châu vô cùng trân quý này

Các nàng phát hiện, lúc này mới chỉ là bắt đầu. Bởi vì lúc sau các phi tần cùng mỹ nhân đều được Liễu Hòa Ninh tặng một phần lễ vật, đủ loại kiểu dáng, nhưng tất cả đều là hi thế bảo vật

Ngay từ đầu đám người Tô Thanh Thanh, Lý Liên, Vương Tố Chi thập phần thấp thỏm, sau lại thấy đại gia nhân thủ một phần, nghĩ thầm pháp không trách họ, lúc này mới yên tâm một ít. Vài cô nương đời này cũng chưa từng được gặp qua bực này bảo vật, rốt cuộc chỉ có Hoàng Hậu mới có tư cách đó, nội tâm vẫn là trộm vui mừng, cảm thấy tân Hậu hào phóng vô cùng, cũng bỏ được bằng này bảo vật đều đưa đi tặng người

Liễu Hòa Ninh đem những mỹ nhân này đều nhận thức một lần, đồng thời làm trò Tán Tài Đồng Tử, đã hơn một canh giờ trôi qua, nàng còn muốn lưu lại những mỹ nhân này cùng nhau dùng ngọ thiện, nhưng là các mỹ nhân này hiển nhiên bị tác phong của nàng dọa tới rồi, đều tỏ vẻ phải trở về ăn. Liễu Hòa Ninh cũng chỉ có thể cho các nàng trở về

"Tiểu thư, nếu người tặng bọn họ bảo bối vậy như thế nào không đưa Đông Cung nương nương một phần? Nếu không biết còn tưởng người đang thu mua nhân tâm đây!" Liễu Yến buồn bực hỏi, còn trước mặt nhiều người như vậy nói bậy về Đông Cung, những lời này nếu truyền tới tai Diệp Khuê Thần, người ta đại khái cũng không thích nghe đâu

"Hoa Triều từ nhỏ lớn lên trong cung, bảo bối gì chưa từng thấy qua, khẳng định sẽ không hiếm lạ những tục vật này" Liễu Hòa Ninh cảm thấy Hoa Triều cùng nàng giống nhau, đều không thích mấy tục vật này

"Nàng hiếm lạ hay không hiếm lạ thì sau đó hãy nói, nếu tiểu thư tặng thì ít nhất cũng là tâm ý của người a!" Liễu Yến nói, làm người xử sự, lại nói tiểu thư không hiểu đi, có đôi khi nàng lại thập phần thông thấu, nói nàng có khi thông thấu, có khi lại phạm phải hồ đồ

"Đương nhiên, ta sớm đã nghĩ nên đưa Hoa Triều cái gì rồi, Yến a, ngươi đi đem bức Quan Âm đồ ta mới vẽ mang tới đi, ta nghĩ nàng nhất định sẽ thích" Liễu Hòa Ninh đối với Liễu Yến nói, nàng sao có thể quên sẽ tặng đồ cho Hoa Triều đây, lúc này mới tính là tâm ý thật sự

"Tiểu thư..." Liễu Yến muốn nói lại thôi, cũng không phải mỗi người đều thích Quan Âm đồ, nàng cũng không nghe nói Diệp Khuê Thần lễ Phật a, hơn nữa... Thôi, dù sao cũng là tâm ý của tiểu thư

Tác giả có lời muốn nói:

Hoa Triều: Ngươi còn nói ngươi không phải niêm hoa nhạ thảo!

Editor: Cầu các tiểu tỷ tỷ vote để cho ta thấy được mình còn sống sau những ngày thiếu ngủ==

Thân ái. Ta sẽ sửa lại lỗi sau...=="