Chương 11

"Làm sao vậy? Có gì không đúng sao?" Liễu Hòa Ninh khó hiểu hỏi.

"Không có gì" Liễu Yến nghĩ thầm, người cao hứng là được. Liễu Yến để cung nhân đi Trường Nhạc Điện đưa Quan Âm đồ, hi vọng vị Đông Cung nương nương kia có thể hiểu được phần tâm ý này của tiểu thư, bất quá phỏng chừng không dễ rồi.

Trường Khuynh Điện bên này phát sinh chuyện như vậy, Trường Nhạc Điện bên kia tất nhiên sẽ biết.

Diệp Khuê Thần mới vừa xử lí xong cung vụ, đang thoải mái nhàn hạ tự mình trồng hoa nhi tu bổ hoa chi. Tìm chút việc bản thân thấy hứng thú mà làm, nhật tử cũng không đến mức quá khổ sở.

"Tiểu thư, Liễu Hòa Ninh ở Trường Khuynh Điện bên kia nàng thu mua nhân tâm" Diệp Mạnh đem tin tức bản thân nghe được nói cho tiểu thư nhà mình.

"A Mạnh, ta đều nói thật tốt biến, không cần cố ý đi thám thính mọi việc bên Trường Khuynh Điện kia" Diệp Khuê Thần vừa nghe nhắc tới Trường Khuynh Điện liền khẽ nhíu mày, hiển nhiên nàng cũng không muốn nghe đến cùng có chuyện gì xảy ra bên Trường Khuynh Điện, cũng không tán thành việc Diệp Mạnh chú ý quá mức tới Trường Khuynh Điện.

"Tiểu thư, người oan uổng ta, nơi nào cần ta cố ý đi hỏi thăm, chuyện này đã sớm truyền khắp trong cung rồi" Diệp Mạnh thoáng ủy khuất nói.

"Đều truyền chuyện gì?" Diệp Khuê Thần nghĩ thầm, ban đầu tưởng rằng Liễu Hòa Ninh chỉ là người điệu thấp, không nghĩ tới là người trương dương cao điệu như thế.

"Nàng đem những bảo vật hoàng thượng ban thưởng cho nàng đều tặng cho đám người phi tần ấy, tặng Tô Thanh Thanh Đông Châu, tặng Lý Liên, ngọc Như Ý, tặng Vương Tố Chi..." Diệp Mạnh đem những đồ vật Liễu Hòa Ninh tặng cho những nữ nhân này đều liệt kê ra, những vật này có kiện nào không phải hi thế trân bảo.

"Nàng thế nhưng rất hào phóng" Diệp Khuê Thần nghe vậy cũng có chút kinh ngạc nói.

"Tiểu thư, người nói xem nàng đây không phải là thu mua nhân tâm đấy chứ? Nàng nhất định cảm thấy trong cung là địa bàn của chúng ta nên không dễ dàng thu Hậu ấn của người, chờ sau khi căn cơ đứng vững lại quay trở lại đối phó chúng ta, đây là lấy lui làm tiến đi?" Diệp Mạnh lo lắng hỏi.

"Nàng vốn có thể dễ dàng thu lại Hậu ấn một cách đơn giản, không cần phải lòng vòng như thế, đến nỗi nàng muốn làm cái gì, chúng ta không cần quản nàng, chỉ là làm tốt việc của mình là được" Diệp Khuê Thần nhàn nhạt nói, nàng không cảm thấy Liễu Hòa Ninh cần lòng vòng như thế chỉ để thu Hậu ấn.

"Nói không chừng nàng cố ý xây dựng hình tượng của mình thành người không tranh không giành để Hoàng Thượng vui vẻ, kỳ thật người trước người sau là hai bộ mặt khác nhau..." Hành động Liễu Hòa Ninh thu mua nhân tâm làm Diệp Mạnh rất là không yên tâm, lập tức liền sụp đổ ấn tượng lúc trước nàng cho rằng nàng ta tính tình không tồi.

"Nếu nàng có thể chơi Hoàng Thượng đến bao quanh, đó là bản lĩnh của nàng, giặc tới thì đánh, nước lên thì có thể nâng nền cho mình" Diệp Khuê Thần không cho rằng Dương Chiêu là kẻ ngu dốt, hơn nữa dù Liễu Hòa Ninh là hồ ly âm hiểm xảo trá cũng không lộ đuôi nhanh như vậy. Các nàng cứ bình tĩnh xem diễn biến là được, càng không thể tự loạn đầu trận tuyến.

"Tiểu thư, người không biết chuyện này, nàng còn nói xấu người" Diệp Mạnh thấy tiểu thư nhà nàng tựa hồ cũng không để bụng liền lại lần nữa mở miệng nói.

"Nói xấu cái gì?" Diệp Khuê Thần không cho rằng mình có nhược điểm gì có thể mang tai tiếng.

"Nàng nói người ngày thường câu mình đến thật chặt, nói người đem bản thân tu đến chỉnh chỉnh tề tề thì có cái gì tốt, còn nói những phi tần đó ngàn vạn đừng hướng người học tập, tuy rằng lúc sau khen người ý vị đặc biệt, người khác học không tới, nhưng rõ ràng là đang che dấu mình nói xấu" Diệp Mạnh đem lời nghe được nói một năm một mười cho Diệp Khuê Thần.

Diệp Khuê Thần nghe vậy, chỉ cảm thấy những lời này đặc biệt chói tai, lại nhìn hoa nhi mình tu bổ đến chỉnh chỉnh tề tề trong tay, một chút hứng thú tu hoa liền biến mất.

"Người này cũng thật dễ khiến người ghét, đúng không?" Diệp Khuê Thần ngữ khí mềm nhẹ hỏi ngược lại.

Diệp Mạnh nghĩ thầm, xem ra tiểu thư phi thường chán ghét Liễu Hòa Ninh nói xấu này nọ, bởi vì tiểu thư chưa bao giờ đối với ai để lộ sự chán ghét ra ngoài mặt, Liễu Hòa Ninh là người đầu tiên.

"Cũng không phải như vậy, mặt ngoài nàng đối với tiểu thư thân thiết dị thường, lúc sau lại ở sau lưng tiểu thư nói bậy, thật đúng là người hai mặt mà!" Diệp Mạnh phụ họa nói.

Đúng lúc này, cung nhân tiến vào bẩm báo.

"Nương nương, Trung Cung bên kia cjo người đến đưa bức Quan Âm nàng họa, nói là tâm ý của Trung Cung nương nương đối với nương nương" Cung nhân nói xong liền đem Quan Âm đồ trình lên.

Diệp Mạnh đi đến cầm Quan Âm đồ lại đây, cũng ra hiệu cho cung nhân lui xuống.

"Cho người khác bảo bối, đến chúng ta lại tặng cái này? nàng đưa phó Quan Âm đồ liền muốn tống cổ?" Diệp Mạnh mở Quan Âm đồ ra, bất mãn nói.

"Nghe nói bởi vì nàng thiện họa Quan Âm đồ, giữa mày một nốt ruồi son đỏ giống như Quan Âm, liền bị mọi người gọi là tiểu Quan Âm, cho nên tặng Quan Âm đồ càng thể hiện tâm ý hơn đối với những cái bảo bối đó, như thế ta liền bắt bẻ không được" Diệp Khuê Thần cười nói, Liễu Hòa Ninh này xác thật không giống người bình thường.

"Tiểu thư, ta càng xem Quan Âm đồ này càng thấy giống nàng, chẳng lẽ nàng lấy khuôn mặt mình để họa Quan Âm?" Diệp Mạnh nghĩ thầm, Liễu Hòa Ninh này cũng quá tự phụ đi, lấy chính khuôn mặt mình họa Quan Âm không nói, thế nhưng còn đưa tới Trường Nhạc Điện, nàng sao không cảm thấy mất mặt đây?

Diệp Khuê Thần nghe vậy, liền từ trong tay Diệp Mạnh lấy Quan Âm đồ cung nhân đưa tới, họa kỹ cao siêu, sở họa tướng Quan Âm đồ trang nghiêm lại không mất đi phần hòa ái, bằng tâm mà nói, đây xác thật là một bộ tượng Quan Âm trân quý. Nhưng nhìn kỹ khuôn mặt Quan Âm, đúng là càng nhìn càng thấy giống Liễu Hòa Ninh. Diệp Khuê Thần không khỏi cười lạnh một chút, nàng thật không hiểu người này nghĩ như thế nào, còn ngại chính mình không đủ khiến người ngại sao? Cũng không sợ bức họa chính mình ứng đến người khác.

"Tìm một chỗ để cất đi" Tuy là Diệp Khuê Thần đối với Quan Âm đồ này yêu thích không đứng dậy, nhưng vẫn để Diệp Mạnh tìm một chỗ hảo hảo cất.

"Không, vẫn là nên tìm một vị trí để treo lên đi, càng thấy được càng tốt" Diệp Khuê Thần suy nghĩ một chút lại thay đổi chủ ý.

"Vì sao ạ?" Diệp Mạnh khó hiểu hỏi, treo ở nơi như vậy, tiểu thư nhìn nàng sẽ không cảm thấy khó xử sao? Dù sao nàng cũng cảm thấy rất khó xử.

"Nếu Hoàng Thượng tới, thấy ta giữ bức họa của nàng, còn treo ở vị trí dễ dàng thấy được, liền sẽ cảm thấy ta rộng lượng, hắn đại khái sẽ cao hứng đi" Diệp Khuê Thần nhàn nhạt nói, trước kia nàng không muốn dùng tâm kế như vậy đi ứng đối Dương Chiêu, nhưng hiện tại Diệp Khuê Thần chỉ nghĩ nếu ở trong cung sống được thì càng tốt.

"Yến a, ngươi cảm thấy Hoa Triều sẽ thích sao?" Sau khi cung nhân đem bức họa rời đi, Liễu Hòa Ninh có chút chờ mong nhỏ, còn có chút thấp thỏm hỏi Liễu Yến bên cạnh.

"Ta cảm thấy nàng không thích người, người lại đem Quan Âm họa giống bản thân, người nếu không họa chính mình còn tốt một chút" Liễu Yến không phải tưởng hất cho tiểu thư nhà mình bát nước lạnh, mà là nàng thật sự cảm thấy như vậy. Tiểu thư nhà nàng đôi khi sẽ có ý tưởng không giống người thường, trừ tiểu thư nhà nàng, những người khác đều là người bình thường, lấy ý nghĩ của người bình thường mà nói, nàng khẳng định là không thích.

"Khuôn mặt Quan Âm hiền lương cỡ nào, lấy ta nhập giống, liền biết tướng từ tâm sinh, xem lâu rồi nàng sẽ cảm thấy ta dễ thân cận, cũng sẽ thích ta" Liễu Hòa Ninh nói ước nguyện ban đầu của mình.

"Trọng điểm, người ta không muốn nhìn người" Liễu Yến lại lần nữa dội nước lạnh.

"Ở Giang Đô có người không thích ta sao?" Liễu Hòa Ninh hỏi.

"Không có" Liễu Yến nghĩ thầm, ở Giang Đô, đúng thật là không có người chán ghét tiểu thư, nhưng trong cung này thì khó nói, rốt cuộc xuất thân người ta cũng không bình thường, bởi vì những người đó cùng tiểu thư đều không có quan hệ lợi - hại, nếu dính quan hệ lợi - hại, nói không chừng.

"Ở chung lâu rồi, khẳng định Hoa Triều sẽ thích ta" Liễu Hòa Ninh vẫn rất là lạc quan nói.

"Quất sinh Hoài Nam tắc vì quất, sinh với Hoài Bắc tắc vì chỉ, khả năng biết bơi thổ không phục" Liễu Yến lại lần nữa dội nước lạnh nói.

"Ta lại không phải quả quýt" Liễu Hòa Ninh phản bác nói.

"Là là là, tiểu thư là tiểu Quan Âm người gặp người thích" Liễu Yến trêu chọc nói, nghĩ thầm ngoại hiệu tiểu Quan Âm cũng không phải hư danh, nói không chừng ở chung lâu rồi, có thể các nàng cũng sẽ thích tiểu thư? Bất quá tiểu thư đúng thật là rất thích Diệp Khuê Thần kia, trước kia đều là người khác chủ động muốn tiểu thư họa Quan Âm đồ, người tiểu thư chủ động đưa QuanÂm đồ ra đều là người nàng cực kỳ yêu thích.

"Ngươi lại cười ta!" Liễu Hòa Ninh bất mãn nói.

"Bất quá, tiểu thư sao lại thích Đông Cung nương nương như vậy?" Liễu Yến tò mò hỏi.

"Nữ tử đẹp như vậy, ai sẽ không thích đây?" Liễu Hòa Ninh mỉm cười hỏi ngược lại.

"Nàng xác thật thực đẹp, nhưng ngày thường tiểu thư cũng không phải người để ý dung mạo người khác như vậy. Nói chung còn có nguyên nhân khác đi?" Tuy rằng tiểu thư nhà nàng thưởng thức hết thảy sự vật tốt đẹp, nhưng cũng không phải người như vậy, chỉ để ý dung mạo người khác.

"Không thể không nói, ta chính là muốn thân cận nàng, không đành lòng để nàng bị ủy khuất" Trừ bỏ cái đẹp bên ngoài, xác thật cũng có chút thứ nàng không thể nói tới, đại khái là bởi vì cảm thấy nàng vì mình mới chịu ủy khuất, phá lệ đau lòng nàng đi.

Đôi lời editor:

Ed có hai tin

Tin tốt: Ed đã thi xong và sẽ có thời gian ra truyện

Tin xấu: Do điểm Tiếng Anh ed thấp và quá sốc nên tiến độ ra chương tùy vào tâm tình và độ lười biếng của ed:v