Chương 22

"Cái kia..." Trên đường đi đến Đông Cung Tiểu Tuyên thấy Mỹ Nhân nhà nàng vẫn trưng ra khuôn mặt khó coi thì cảm thấy nàng không mấy vui vẻ, nhưng khi đến Đông Cung thì phải điều chỉnh lại biểu tình của mình chứ, dù sao cũng không thể gặp Hoàng Hậu với sắc mặt như vậy đi?

"Ngươi có chuyện gì thì nói thẳng ra, cả ngày cứ ấp a ấp úng!" Trương Tình Vũ còn nghẹn trong lòng một cổ oán khí không chỗ phóng thích sau khi bị Ngư Trường Bình ăn vạ nên ngữ khí có chút không kiên nhẫn.

"Sắp đến Đông Cung rồi nhưng biểu tình của người như thế không giống như là đi thỉnh an Đông Cung nương nương..." Tiểu Tuyên uyển chuyển nhắc nhở nói.

"Vậy giống cái gì?" Trương Tình Vũ tức giận hỏi ngược lại, nàng đâu có thời gian mà lo lắng xem biểu tình của mình như thế nào.

"Nhìn giống như đang muốn đòi nợ Đông Cung vậy, bộ dáng như lúc nào cũng có thể ăn thịt người ấy!" Tiểu Tuyên sợ Trương Tình Vũ không nghe hiểu lời nói uyển chuyển của mình nên đành dứt khoát chỉ ra.

"Ta cũng không phải là muốn ăn thịt người, ta chỉ hận không thể đem tiểu tiện nhân Ngư Trường Bình kia ăn tươi nuốt sống thôi!" Trương Tình Vũ phẫn hận nói, từ khi nàng vào cung tới nay cũng chưa từng tức giận như vậy.

"Người cứ nhịn việc này xuống một chút, đợi lát nữa thỉnh an Đông Cung nương nương xong ta lại đi đến An Thọ Điện của Ngư Tài Tử lấy lại công đạo." Tiểu Tuyên khuyên. Nàng thật sự sợ Trương Mỹ Nhân nhà nàng lấy khuôn mặt mà vui buồn đều thể hiện rõ đi gặp Đông Cung.

"Ta không có ngu, sao có thể mang bộ mặt này mà đến gặp Đông Cung được chứ!" Trương Tình Vũ hừ lạnh nói, nàng mới không phải là bao cỏ mỹ nhân, không phải cái gì cũng không hiểu, rõ ràng là đám tiểu tiện nhân trong cung này ở sau lưng bôi nhọ mình.

Tiểu Tuyên nghĩ tuy Mỹ Nhân nhà nàng hiểu được đạo lý này nhưng cũng không chắc sẽ giữ được cảm xúc, dù sắc mặt đã tốt hơn nhiều nhưng thoạt nhìn vẫn có chút không vui.

Nói cũng kì quái, vừa đến cửa đại điện của Đông Cung Trương Tình Vũ liền không tự giác mà đoan trang lên, có nề nếp hẳn, không làm càn giống như khi ở Trung Cung. Quả nhiên vẫn là Đông Cung nương nương có tư thái của Hoàng Hậu hơn, vẫn có sự uy hϊếp đối với Mỹ Nhân nhà nàng, nàng còn lo lắng hai ngày nay ở Trung Cung cùng Tân Hậu không lớn không nhỏ mà trộn lẫn sẽ khiến Mỹ Nhân nhà nàng lo lắng, hiện giờ xem ra vẫn là mình suy nghĩ nhiều.

"Nương nương, có Trương Mỹ Nhân tới thỉnh an ngài." Cung nhân tiến vào bẩm báo.

Lúc này Diệp Khuê Thần đang cùng Thượng Cung Cục thảo luận về việc tặng đồ mới cho các điện, chuẩn bị ẩm thực, hưởng tự công việc tổ tiên. Cũng may lúc Trương Tình Vũ đến việc thảo luận cũng không còn nhiều lắm, chỉ còn vài công việc nhỏ không đáng nhắc tới.

"Để nàng chờ một lát." Diệp Khuê Thần đối với cung nhân không mặn không nhạt nói. Sau đó liền tiếp tục cùng sáu nữ quan trong cung thảo luận về những hạng mục cần chú ý.

Trương Tình Vũ đợi mười lăm phút thì thấy sáu nữ quan ra tới, nhóm nữ quan nhìn thấy Trương Tình Vũ liền hành lễ với nàng rồi rời đi. Trương Tình Vũ đã gặp qua bộ dáng khi Diệp Khuê Thần thống ngự lục cung, lúc ấy nàng rất hâm mộ, còn nghĩ khi nào mình mới khí phái được như vậy. Nếu so sánh thì Liễu Hòa Ninh bên Trung Cung kia thường xuyên quên mất việc mình là Hoàng Hậu, thật sự Liễu Hòa Ninh ấy không giống Hoàng Hậu một chút nào.

"Nương nương để ngươi tiến vào." Diệp Mạnh cũng lập tức ra tới nói với Trương Tình Vũ.

Trương Tình Vũ cũng không dám làm càn với Diệp Mạnh, dù sao cũng là người thân cận nhất bên người Hoàng Hậu, trước kia Trương Tình Vũ cũng đã từng nghĩ đến việc nịnh bợ Diệp Mạnh, để Hoàng Hậu lau mắt mà nhìn, sau đó lại phát hiện chủ tử như nào thì hạ nhân thế ấy, Diệp Mạnh cũng giống như Diệp Khuê Thần, đối xử bình đẳng l với nữ nhân trong cung, không thiên vị ai. Lấy lòng không được nên Trương Tình Vũ cũng từ bỏ. Kỳ thật Trương Tình Vũ cảm thấy Hoàng Hậu Diệp Khuê Thần nhìn như đối với ai cũng ôn nhu khách khí, nhưng thật ra lại không mấy để tâm đến người khác, tuy rằng mình lấy lòng không được nhưng ít nhất thì không cần lo lắng nàng bị những người khác lấy lòng.

Bởi vì Diệp Khuê Thần đối với ai cũng không muốn thân cận, không thiên vị ai, chính điều ấy lại vô tình gia tăng uy tín của Hoàng Hậu, ai cũng phục nàng.

Trương Tình Vũ vừa vào điện liền nhìn thấy Diệp Khuê Thần đang ngồi uống trà, ngay cả việc uống trà Diệp Khuê Thần cũng không giống người khác, đặc biệt ưu nhã và có tư thái, nàng muốn trở thành nữ nhân giống như Diệp Khuê Thần vậy, với thân phận và tư thái nữ vậy!

"Tình Vũ thỉnh an nương nương, nương nương vạn an." Trương Tình Vũ cũng quy củ mà thỉnh an Diệp Khuê Thần.

"Xem ra khí sắc của Trương Mỹ Nhân không tồi, hôm nay hẳn là không có việc gì đi." Diệp Khuê Thần nhẹ giọng nói.

"Thần thϊếp ngày thường khỏe mạnh như trâu vậy, ngẫu nhiên sinh bệnh cũng không có gì đáng ngại." Trương Tình Vũ nói xong lại cảm thấy vài phần ngượng ngùng.

"Trương Mỹ Nhân trước sau vẫn thật tình như vậy." Diệp Khuê Thần hơi mỉm cười nói.

Nếu là trước kia nghe được người khác nói mình như vậy thì Trương Tình Vũ cũng chỉ cho là mình thật tình mà thôi, nhưng hôm nay khi nghe thấy Diệp Khuê Thần nói như vậy nàng cứ có cảm giác Diệp Khuê Thần đang nói xéo mình là bao cỏ, hiện giờ Trương Tình Vũ đối với việc mình ngốc có chút trông gà hóa cuốc, càng nghĩ càng cảm thấy là do tiểu tiện nhân Ngư Trường Bình kia hại mình, nàng hiện tại rất hận Ngư Trường Bình! Hận không thể xé xác tiểu tiện nhân ấy ra!

"Ha ha." Trương Tình Vũ cười gượng hai tiếng, nàng cười có chút mất tự nhiên.

"Ân?" Diệp Khuê Thần nhìn Trương Tình Vũ cười đến mất tự nhiên thì nhướng mày hơi khó hiểu, nàng nói gì sai sao?

"Nương nương nói đúng, nương nương hẳn là rất bận đi, vậy thần thϊếp không quấy rầy nương nương nữa." Trương Tình Vũ nói xong liền đứng dậy muốn cáo lui, hiện tại nàng rất muốn đến An Thọ Điện tìm tiểu tiện nhân kia tính sổ.

"Được." Trong lòng Diệp Khuê Thần không mấy vui vẻ, bình thường những phi tần khác tới thỉnh an đâu đến lượt các nàng tự ý rời đi, đều là mình quyết định xem khi nào các nàng có thể rời đi mà, còn giờ nhìn dáng vẻ gấp không chờ nổi muốn rời đi của Trương Tình Vũ nàng vẫn có chút khó chịu, tuy vậy mặt ngoài nàng vẫn bất động thanh sắc mà bưng lên chén trà, nhấp một ngụm rồi nhẹ nhàng lên tiếng.

"Thần thϊếp cáo lui." Sau khi Trương Tình Vũ thấy Diệp Khuê Thần cho phép thì lập tức đứng dậy rời đi.

Tiểu Tuyên đều phải mệt mỏi với Trương Tình Vũ, Mỹ Nhân nhà nàng thật là không đúng mực, cũng may Hoàng Hậu hiền huệ nên không để ý, nếu không thì vì việc này mà trị tội chậm trễ Hoàng Hậu cũng không quá đáng.

"Xem ra Trương Mỹ Nhân này quả nhiên là đầu phục Trung Cung, ngồi ở Trường Nhạc Điện mông còn chưa nóng đã gấp không chờ nổi phải rời khỏi, nhưng khi ở Trung Cung lại không như vậy, hôm qua còn dùng bữa ở Trung Cung bên kia cơ mà." Sau khi Trương Tình Vũ hấp tấp rời khỏi Trường Nhạc Điện thì Diệp Mạnh không vui nói.

"Ngươi cần gì phải so đo cùng một bao cỏ mỹ nhân đây?" Tuy rằng vừa rồi nàng không vui vì Trương Tình Vũ không thức thời, nhưng nếu thật sự muốn so đo vậy thì chẳng khác nào đang tự hạ thấp bản thân mình cả.

"Chỉ là một Mỹ Nhân nhỏ thôi mà lại không để tiểu thư vào mắt, ta thực không vui." Diệp Mạnh có chút buồn bực nói.

"Không có người nào nguyện ý đi so trọng lượng với một cọng lông vũ cả, nếu thật sự chướng mắt thì chỉ cần thổi đi là được, không cần tốn sức làm gì." Ý ngoài lời của Diệp Khuê Thần là Trương Tình Vũ không có gì quan trọng. Ở trong mắt của Diệp Khuê Thần, chỉ có một người đáng giá để nàng chán ghét, những người khác đều không quan trọng.

"Cũng đúng." Diệp Mạnh nghe tiểu thư nhà mình nói xong quả nhiên cảm thấy khá hơn nhiều.

"Bây giờ chúng ta về Trung Cung sao?" Sau khi rời đi Tiểu Tuyên liền tìm Trương Tình Vũ hỏi.

"Không đi, ta còn muốn đi An Thọ Điện tìm tiểu tiện nhân kia tính sổ!" Trương Tình Vũ nào còn tâm tư đi Trung Cung chơi đùa, nàng vẫn còn nghẹn một ngụm khí trong lòng, nếu không đi đến An Thọ Điện tìm Ngư Trường Bình tính sổ thì ngày hôm nay ngụm khí đừng mong sẽ nuốt trôi được, cũng đừng nghĩ nàng sẽ cảm thấy dễ chịu!

Vì thế Trương Tình Vũ liền hùng hổ mang theo Tiểu Tuyên đi tới An Thọ Điện.

"Ngươi sẽ đánh nàng sao?" Tiểu Tuyên hỏi.

"Đánh, ngươi chống mắt lên mà xem ta đánh chết nàng!" Vốn dĩ nàng cảm thấy không hạ thủ được với Ngư Trường Bình, nhưng giờ thì nàng có thể bỏ xuống gánh nặng mà xuống tay, dù sao phẩm giai của mình lớn hơn nàng, nàng bị mình đánh cũng không làm gì được!

"Nàng tính kế ngươi trước, phẩm giai của ngươi lại cao hơn nàng, vậy ngươi hẳn là nên giáo huấn nàng một trận, chỉ cần đừng đánh chết là được!" Tiểu Tuyên nói, dù sao thanh danh của Mỹ Nhân nhà nàng đã tệ rồi, bây giờ khẳng định lại là hình tượng vừa ngốc vừa ác, so với việc bị người khác oan uổng thì không bằng làm thật, ít nhất sẽ không còn oan ức như vậy! Bây giờ Tiểu Tuyên bỗng có cảm giác bất chấp tất cả trợ giúp Trương Tình Vũ.

Lúc này Ngư Trường Bình đang thật cẩn thận bẻ một đoạn ngắn trên thân của nhân sâm trăm năm đưa cho Thọ nhi.

"Nói với Ngự Thiện Phòng làm một chén canh gà nhân sâm, ngươi cần phải ở tại chỗ nhìn chằm chằm bọn họ thả đoạn này vào, tránh cho bị đánh tráo." Ngư Trường Bình nói với Thọ nhi, nàng nghĩ thời tiết lạnh như này mà có một nồi canh gà nhân sâm thì quả thực là quá hoàn mỹ! Lúc Ngư Trường Bình đưa cho Thọ nhi còn ngửi được một hương vị từ nhân sâm, không hổ là nhân sâm trăm năm, chỉ một đoạn nhỏ đã tỏa hương đậm vị nhân sâm như vậy, nàng cảm giác thứ này sẽ thật bổ dưỡng đối với thân thể mình.

Thọ nhi nghĩ nếu người ta muốn đánh tráo thì cũng phái tráo cái tốt đi, tuy rằng cái này là nhân sâm trăm năm nhưng một đoạn này cũng không được bao nhiêu, một khúc ít đến đáng thương thế này người ta cũng không cần phải đánh tráo làm gì. Nhưng nàng không dám đem ý nghĩ trong lòng nói ra, dù sao Tài Tử nhà nàng đối với việc có lợi cho thân thể mình đặc biệt để bụng, vì vậy nàng ngoan ngoãn cầm lấy cái này đi đến Ngự Thiện Phòng.

Vậy nên lúc Trương Tình Vũ hùng hổ mang theo Tiểu Tuyên tới An Thọ Điện thì Ngư Trường Bình đang nằm trên giường với một lớp chăn dày bao phủ trên người, nàng rất hoài niệm sự ấm áp của Trường Khuynh Điện hoặc Trường Nhạc Điện.

Liễu Hòa Ninh ở trong điện đợi hồi lâu cũng không thấy Trương Tình Vũ trở về tìm nàng chơi, nhưng lại chờ được Dương Chiêu đến. Nàng không phải cảm thấy chán ghét Dương Chiêu, chỉ là cảm thấy các mỹ nhân đó còn tốt hơn một chút. Liễu Hòa Ninh nghĩ thầm, những mỹ nhân trong cung này hẳn là đều hy vọng Dương Chiêu đến tìm các nàng đi, Hoa Triều có lẽ cũng nghĩ như vậy, Hoa Triều đẹp như thế cơ mà, sao Quân Thận lại vắng vẻ nàng được nhỉ? Nghĩ đến việc nàng vào cung cũng được phong làm Hoàng Hậu thì khẳng định là Hoa Triều không vui, vì thế nàng chỉ đơn thuần muốn cho Hoa Triều vui vẻ một chút thôi.

"Quân Thận, hôm nay ngươi muốn đi tìm Hoa Triều hay không?" Liễu Hòa Ninh đề nghị hỏi.

"Sao cơ? Hoa Triều nói gì với ngươi à?" Dương Chiêu có chút kinh ngạc hỏi, nữ nhân bên trong hậu cung này còn chưa từng có ai chủ động đem mình đuổi ra ngoài.

"Hoa Triều ngoan ngoãn như vậy, cái gì nàng đều không nói. Nhưng ngươi cũng không thể bởi vì nàng ngoan ngoãn mà vắng vẻ nàng a! Từ sau khi ngươi bắt ta phải vào cung, một hai phải khiến ta làm Hoàng Hậu thì đã ủy khuất nàng rồi, ta muốn đối tốt với nàng một chút." Liễu Hòa Ninh nói, tuy rằng phi nàng bổn ý, nhưng nàng tồn tại xác thật đã xúc phạm tới Hoa Triều.

"Ninh nhi thật đúng là thiện lương, có thể vì Hoa Triều suy nghĩ như vậy, ngươi và Hoa Triều đều là thê tử của trẫm, có thể nâng đỡ lẫn nhau khiến trẫm rất là cao hứng. Trẫm xác thật là ủy khuất vắng vẻ Hoa Triều, như vậy trẫm liền nghe kiếm nghị này của ngươi, ngày mai trẫm sẽ qua đêm ở Trường Nhạc Điện." Dương Chiêu ngẫm lại xác thật là nhiều ngày rồi mình không đi Trường Nhạc Điện. Kỳ thật một tháng này chuẩn bị đại hôn cùng Liễu Hòa Ninh hắn muốn dưỡng tốt thân mình nên cũng không đi các điện khác, mong Liễu Hòa Ninh có thể vì hắn sinh hạ Hoàng Tử.

Dương Chiêu đã qua ba mươi, dưới gối chỉ có ba Công Chúa, không có lấy một Hoàng Tử, tất nhiên là thập phần sốt ruột. Lúc ấy khi hắn cùng Liễu Hòa Ninh đính hôn tiên sinh đã nói Liễu Hòa Ninh bát tự cực tốt, vượng phu ích tử, cả đời có phúc chi mệnh. Quả nhiên khi hắn đính hôn với Liễu Hòa Ninh không quá một tháng Tiên Đế liền triệu ba nhi tử của thân vương vào kinh, trong đó cũng có hắn, sau khi nhập kinh Tiên Hoàng liền nhìn trúng hắn chọn làm con vua. Hắn cho rằng đấy là vận may của Liễu Hòa Ninh cho hắn, chỉ là lúc ấy có một điều kiện duy nhất là hắn phải giải trừ hôn ước với Liễu Hòa Ninh, cưới cháu ngoại của Văn Hiến Hoàng Hậu làm vợ. Lúc ấy hắn lựa chọn thỏa hiệp là bởi hắn cảm thấy chỉ cần thiên hạ là của hắn thì sớm hay muộn Liễu Hòa Ninh cũng sẽ thuộc về mình, hắn tin tưởng vững chắc rằng Liễu Hòa Ninh là có phúc khí, một nữ nhân có thể mang vận may đến cho mình.

"Đừng đợi ngày mai, chọn ngày chi bằng đúng ngày, chờ xong việc ngươi đi liền đi." Liễu Hòa Ninh cảm thấy hôm nay chính là ngày lành.

"Có nữ tử nào giống như ngươi không, đem phu quân mình đuổi ra ngoài như vậy?" Dương Chiêu thấy bộ dáng gấp không chờ nổi muốn đuổi mình ra ngoài của Liễu Hòa Ninh thì vừa buồn cười lại có chút bất đắc dĩ.

"Nhưng ngươi cũng là phu quân của Hoa Triều mà!" Liễu Hòa Ninh đúng tình hợp lý nói, nàng không cảm thấy có nơi nào không ổn cả, nàng chỉ muốn Hoa Triều không bị vắng vẻ mà thôi. Người ta không thích nàng cũng thật buồn rầu, nàng rất hâm mộ Quân Thận, muốn đi là đi, không cần đợi đến ngày Hoa Triều chỉ định mới có thể đi. Nếu mình biến thành phu quân của Hoa Triều thì tốt rồi, nhất định Hoa Triều sẽ dịu ngoan với mình hơn!

"Được, buổi tối ta sẽ đi, nhưng hiện tại vẫn đang là ban ngày, trẫm còn muốn ngồi ở chỗ của ngươi một chút." Dương Chiêu nhớ tới khuôn mặt tuyệt diễm hậu cung kia của Diệp Khuê Thần thì cảm thấy Diệp Khuê Thần từ dung mạo đến tính tình, cái gì cũng tốt không thể bắt bẻ, nhưng chính việc hoàn mỹ không thể bắt bẻ như vậy lại làm cho Dương Chiêu cảm thấy có chút không vui, đương nhiên cũng không phải là không thích, chỉ là cảm thấy vẫn còn thiếu cái gì, cùng Hoa Triều ở bên nhau không tự tại bằng lúc bên cạnh Ninh nhi.

"Cũng được, Hoa Triều thấy ngươi khẳng định sẽ rất vui vẻ." Liễu Hòa Ninh nghĩ đến việc Hoa Triều sẽ vui vẻ thì tự nhiên cũng vui vẻ theo.

Buổi tối sau khi Dương Chiêu bồi Liễu Hòa Ninh dùng bữa tối xong, Liễu Hòa Ninh liền bắt đầu đuổi Dương Chiêu đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Khuê Thần: Liễu Hòa Ninh lại muốn tìm đường chết một lần nữa sao!