Chương 23

Ngư Trường Bình thấy Thọ nhi rời đi đã lâu, chắc cũng sẽ sớm quay trở về, nàng ngồi dậy thay vì nằm nhưng vẫn bao chăn quanh người, nhìn giống như một chiếc bánh chưng vậy, vào lúc mùa đông lạnh thế này thì phần lớn thời gian nàng đều ở trên giường, bởi vì nàng quá sợ lạnh. Nhưng nếu chỉ ở trên giường hoài thì cũng chán, vậy nên Ngư Trường Bình thường đọc sách hoặc nhờ Thọ nhi kể lại những chuyện đã phát sinh trong cung. Thọ nhi không chỉ muốn chiếu cố nàng, mà còn gánh vác nhiệm vụ hỏi thăm những chuyện bát quái, cũng may Thọ nhi thích náo nhiệt, nghe được cái gì đều sẽ quay lại kể cho Tài Tử nhà mình nghe. Đây cũng chính là lý do vì sao Ngư Trường Bình nhiều năm không thường xuất hiện trước mặt mọi người lại có thể biết được nguyên nhân Trương Tình Vũ bị gọi là bao cỏ mỹ nhân.

Dù sao Ngư Trường Bình chỉ là Tài Tử, phẩm cấp thấp, cảm giác tồn tại cũng thấp theo, toàn bộ An Thọ Điện cũng chỉ có hai thái giám, hai cung nữ, ngoại trừ Thọ nhi ở bên ngoài kia thì hai người thái giám cùng cung nữ này đều cảm thấy Ngư Trường Bình chỉ là người bệnh, là một người không có tiền đồ, không đáng hầu hạ, vì thế cũng không chuyên tâm hầu hạ Ngư Trường Bình, được đến đâu hay đến đấy. Ngư Trường Bình nằm trên giường nghỉ ngơi thì họ cũng quay trở về phòng mình.

Ngư Trường Bình cũng không quá để ý việc này, dù sao làm người đều hướng về nơi cao mà đi, còn nước thì hướng về nơi thấp mà chảy, nàng ở trong điện không có tiền đồ, nơi đâu cũng kém hơn người khác một bậc. Bọn họ làm việc ở nơi này cũng không có cách nào, hơn nửa đều do các cung nhân khác xa lánh, chỉ cần bọn họ không quá phận thì sẽ không có chuyện gì, Ngư Trường Bình cũng mắt nhắm mắt mở. May mà vẫn có Thọ nhi tri kỷ, nói đến việc này Ngư Trường Bình cảm thấy vận khí của mình thật đúng là không tồi, khi Thọ nhi vào cung, ở thời điểm không biết gì đã bị an bài đến nơi này làm việc. Hai người đều vừa vào cung như nhau, ở trong cung không có nơi nương tựa, vậy nên Thọ nhi cũng đem nàng thành người để dựa vào.

Lúc Trương Tình Vũ và Tiểu Tuyên tìm được An Thọ Điện thì thấy từ ngoại điện đến nội điện đều có từng chồng tuyết cao chất đống, bình thường cung nhân sẽ dọn dẹp sạch sẽ hết đống tuyết này để chủ tử ra vào. Nhưng Ngư Trường Bình hàng năm không ra khỏi cửa, không có khách đến thăm cũng không ai kiểm tra, vậy nên cung nhân cũnv lười đi quét tuyết, dù sao có quét thì cũng không có ai đi.

"Nơi này là lãnh cung sao?" Trương Tình Vũ hỏi Tiểu Tuyên bên cạnh, nếu không phải là lãnh cung thì tại sao nàng không nhớ rõ ở trong cung có một người tên là Ngư Trường Bình? Nhìn bộ dạng An Thọ Điện quạnh quẽ như thế này nàng đều cho rằng đây là lãnh cung.

"Không phải lãnh cung, lãnh cung là nơi phi tần bị nhốt, không được phép tùy ý đi lại ở trong cung. Hơn nữa từ khi Hoàng Thượng đăng cơ đến nay cũng chưa bao giờ nghe nói nếu ai đắc tội Hoàng Thượng sẽ không bị đày vào lãnh cung, hẳn là chủ tử không được sủng ái, nên cung nhân cũng không được suôn sẻ lắm." Tiểu Tuyên phân tích nói.

"Chỉ là một Tài Tử nho nhỏ không được sủng ái lại dám tính kế bổn cung, nàng ta ăn gan hùm sao?" Trương Tình Vũ hỏi Tiểu Tuyên bên cạnh, tuy rằng ở trong cung nàng không phải là người được sủng ái nhất, nhưng vào những năm trước tuyệt đối nàng có thể xem như được sủng ái, ngay cả Hoàng Đế đều sẽ cho nàng vài phần thể diện, một Tài Tử không được sủng ái mà cũng dám liều chết đắc tội mình, nàng nghĩ không rõ nàng ta có ý đồ gì đây?

"Đúng là có chút kỳ quái." Tiểu Tuyên gật đầu nói, nếu Mỹ Nhân nhà nàng đánh Ngư Tài Tử thì vẫn có lý do chính đáng, nhưng Ngư Tài Tử ngoài sáng đắc tội với Mỹ Nhân nhà nàng như vậy thì không bình thường lắm, vậy nên việc Ngư Trường Bình hất cho Mỹ Nhân nhà nàng bát nước bẩn này hẳn là sẽ không tẩy trắng được.

"Ngay cả thái giám trông cửa cũng không có, nơi này cũng quá nghèo túng đi." Trương Tình Vũ biết nếu phi tần không được sủng ái trong cung cũng không có vấn đề gì, vậy nên nàng mới không có suy nghĩ phải nỗ lực phấn đấu, nhưng nàng cũng không nghĩ đến việc không được sủng ái lại phải chịu đãi ngộ kém như vậy, ngay cả cung nhân đều dám chậm trễ.

"Đúng vậy!" Tiểu Tuyên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cũng chính vì Mỹ Nhân nhà nàng không có đầu óc nên mình phải cực lực che chở nàng, hận không thể đưa đầu óc của mình cho nàng dùng, chủ tớ vốn dĩ là một vinh đều vinh, nhất tổn câu tổn, cũng may Hoàng Thượng không để ý đến việc Mỹ Nhân nhà nàng có thông minh hay không mà vẫn rất sủng ái nàng, nàng hoài nghi có phải Hoàng Thượng thích Mỹ Nhân nhà nàng theo cách như vậy không, vừa nhẹ nhàng lại không đau đầu, dù sao Mỹ Nhân nhà nàng nghĩ gì đều viết hết lên mặt.

"Ngươi nói lớn lên!" Trương Tình Vũ nói với Tiểu Tuyên, tuy cửa đại điện không mở nhưng nàng nhìn thấy ở ngoài cũng không thấy ai trực nên liền trực tiếp đẩy cửa vào, có vẻ nàng không đủ chính đại quang minh, nàng ghét những ai làm việc lén lút, đương nhiên cũng ghét người khác làm vậy với nàng, vậy nên đối với việc Ngư Trường Bình đã làm, nàng rất phẫn nộ.

"Trương Mỹ Nhân tới rồi, còn không mau tiếp đãi!" Tiểu Tuyên phóng lớn âm lượng hô.

Giờ phút này người đang ở trong phòng đọc sách, một lòng chờ canh gà nhân sâm của mình - Ngư Trường Bình nghe được thanh âm của Tiểu Tuyên thì nghĩ thầm bọn họ tới sớm hơn mình nghĩ. Nàng muốn ăn canh gà rồi gặp Trương Mỹ Nhân sau, bây giờ vừa lạnh lại vừa đói, nàng hoàn toàn không có tinh thần a, Trương Mỹ Nhân này cũng thật là thiếu kiên nhẫn! Nhưng nếu tới rồi thì thôi, giặc đến thì đánh, nước lên nâng nền, nàng chỉ có thể phấn chấn tinh thần lên thôi.

"Các ngươi vào đi..." Trong điện truyền tới thanh âm mỏng manh của Ngư Trường Bình, giống như có thể ngất xỉu bất kì lúc nào.

Trương Tình Vũ nghĩ thầm, âm thanh này nghe giống như một bộ dáng không muốn sống vậy, đặc biệt còn làm giảm sức chiến đấu của nàng, dù sao nàng không muốn so đo cùng một người bệnh nặng đến mức hơi thở đang thoi thóp, những nghĩ đến bộ dáng âm hiểm của Ngư Trường Bình kia thì nói không chừng bộ dáng ốm yếu này cũng là giả vờ.

Vì thế Trương Tình Vũ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Khi cửa bị đẩy ra Ngư Trường Bình cảm giác được khí lạnh từ bên ngoài thổi vào, nàng đem chăn cuốn chặt hơn một chút.

Trương Tình Vũ phát hiện ngay cả trong điện cũng không có người hầu hạ, nàng mang theo Tiểu Tuyên vòng qua bình phong, rốt cuộc cũng nhìn thấy Ngư Trường Bình đang ở trong chăn run bần bật, Trương Tình Vũ nhìn cảnh này, một phi tần không được sủng ái, các cung nhân hết sức chậm trễ, một người một mình tránh ở ổ chăn run bần bật, nàng cảm thấy Ngư Trường Bình có chút đáng thương. Nhưng nàng nhanh chóng thu lại suy nghĩ đồng cảm của mình, nàng không thể bị tiểu tiện nhân này lừa nữa, người đáng thương tất nhiên cũng có chỗ đáng giận, chính mình cũng đừng quên tiểu tiện nhân này buổi sáng đã tính kế làm mình mất mặt trước nhiều người như vậy, nhớ đến việc này Trương Tình Vũ vẫn thật tức giận!

"Trương Mỹ Nhân tới nhưng thân thể Trường Bình không khỏe, không thể thỉnh an nương nương." Ngư Trường Bình ra vẻ suy yếu nói.

"Ngươi giả ngu sao, ngươi biết bổn cung đến đây để làm gì không?" Trương Tình Vũ ngữ khí hung ác hỏi, bộ dáng nếu Ngư Trường Bình không đưa ra lời giải thích hợp lý thì mình sẽ không tha cho nàng. Kỳ thật trước khi nàng tới đã nghĩ sẽ không cùng tiểu tiện nhân này nói cái gì, trực tiếp cho nàng một cái tát, nhưng nhìn dáng vẻ này của Ngư Trường Bình, nếu như mình tát nàng thì không chừng sẽ trực tiếp tát chết nàng luôn, nên nàng không vội hạ thủ, cũng không thể hạ thủ được, chỉ có thể thông qua lời nói để thể hiện sự bất mãn của mình!

"Trường Bình biết, kỳ thật Trường Bình cũng có nỗi khổ riêng." Ngư Trường Bình ngữ khí sâu kín nói.

"Nỗi khổ gì?" Bất mãn của Trương Tình Vũ bỗng bị một hai câu của Ngư Trường Bình mang đi.

"Tại trong cung tịch mịch, ta không được sủng ái, thân thể lại hay bị bệnh, không có người nào biết ta tồn tại, cũng không ai để ý ta, ta sợ ngày ta chết cũng không có người biết..." Ngư Trường Bình tự oán tự trách nói, dáng vẻ đáng thương như vậy rất dễ khiến người khác đồng cảm.

Trương Tình Vũ nghe thế cũng tin vài phần, nàng cảm thấy Ngư Trường Bình rất đáng thương, bệnh ưởng ưởng, ngay cả cảm giác tồn tại cũng không có, nhưng nàng ngay lập tức dừng suy nghĩ đồng cảm lại.

"Chuyên này cùng việc ngươi tính kế ta buổi sáng có quan hệ gì đâu?" Trương Tình Vũ tiếp tục chất vấn hỏi, tuy ngữ khí vẫn còn hung hung ba ba, nhưng so với vừa rồi đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Ngư Trường Bình đương nhiên bắt được biến hóa nhỏ này, quả nhiên giống như mình nghĩ, nàng ta chỉ là hổ giấy! Dù trong lòng Ngư Trường Bình đang cười thầm nhưng ngoài mặt vẫn u oán như vậy.

"Ta thực thích Trương Mỹ Nhân, cảm thấy Trương Mỹ Nhân đặc biệt có sức sống, ngươi lớn lên lại đẹp như vậy!"

Ngư Trường Bình bắt đầu vuốt mông ngựa khen Trương Tình Vũ, giống như đang vuốt lông trấn tĩnh một con mèo đang nổi giận vậy.

Trương Tình Vũ vừa nghe tiểu tiện nhân Ngư Trường Bình này khen mình thì trong lòng quả nhiên tốt hơn một chút, nàng cũng cảm thấy mình là nữ tử người gặp người thích, không cần tiểu tiện nhân này khen, nàng đều biết điều này, không phải Tân Hậu vừa nhìn đã thích mình hay sao, Trương Tình Vũ luôn cảm thấy mình là người rất tốt.

Tiểu Tuyên vừa nhìn liền cảm thấy không đúng, Mỹ Nhân nhà nàng vừa đến đã bị Ngư Trường Bình dắt mũi rồi.

"Nếu như ngươi thích Mỹ Nhân nhà ta thì tại sao lại tính kế nàng?" Tiểu Tuyên tiếp tục chất vấn, tránh cho Mỹ Nhân nhà nàng bị vuốt đến mức không phân rõ được đông tây nam bắc.

"Nếu ta không làm như vậy thì làm sao Trương Mỹ Nhân sẽ xuất hiện ở đây? Ta muốn Trương Mỹ Nhân tới tìm ta chơi." Lời này cũng không phải là nói bừa, nàng là thật sự nghĩ như vậy.

"Ngươi biết rõ nếu làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Mỹ Nhân nhà ta! Ngày mai chuyện Mỹ Nhân nhà ta khi dễ ngươi sẽ bị truyền khắp Hoàng Cung, nhất định hình tượng của nàng sẽ trở nên vừa hư vừa ác độc! Không có người nào thích người khác mà lại làm chuyện như vậy! Nói khó nghe chút chính là tính kế." Tiểu Tuyên sắc bén nói.

Ngư Trường Bình nhìn Tiểu Tuyên, nghĩ thầm cung nữ bên người bao cỏ này cũng không hẳn là ngốc nghếch.

"Ta cảm thấy đây không phải là chuyện xấu." Ngư Trường Bình mỉm cười nói.

"Tại sao không phải chuyện xấu?" Sau khi Trương Tình Vũ nghe Tiểu Tuyên nói thì cũng cảm thấy có lý, suýt nữa mình đã tin lời của tiểu tiện nhân này nói rồi!

"Mọi người đối với người ngu dốt thì có cảm giác gì?" Ngư Trường Bình sửa lại nói.

Trương Tình Vũ trợn mắt giận nhìn, tiểu tiện nhân này lại dám mắng mình ngốc, nàng ta nếu còn nói bậy thì thử xem mình có xé nát miệng nàng ta ra không!

"Xin Ngư Tài Tử ăn nói cẩn thận!" Tiểu Tuyên nghĩ thầm Ngư Trường Bình thật là không sợ rút lông ở trong miệng của lão hổ a, cũng dám mặt đối mặt nói Mỹ Nhân nhà nàng ngốc.

"Chính là xem thường, không để ở trong mắt đúng không?" Ngư Trường Bình nhìn Trương Tình Vũ cùng Tiểu Tuyên hỏi ngược lại.

"Thì sao?" Trương Tình Vũ nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Vậy đối với một người ác độc thì mọi người sẽ đối xử như thế nào?" Ngư Trường Bình lại hỏi.

"Mời Ngư Tài Tử nói thẳng!" Tiểu Tuyên cũng muốn nhìn Ngư Trường Bình này sẽ trả lời như thế nào.

"Đối với người xấu thì mọi người sẽ kiêng kị, bởi vì ai cũng sợ người xấu khi dễ mình, đúng không?" Ngư Trường Bình nhìn Trương Tình Vũ hỏi.

"Ngươi nói rất có lý." Trương Tình Vũ cảm thấy có chút thuyết phục, nàng tình nguyện bị người khác xem là người xấu cũng không muốn bị họ đem mình làm bao cỏ. Đương nhiên với logic của Trương Tình Vũ thì sẽ không nghĩ đến việc người khác vẫn xem nàng là bao cỏ, chỉ là có thêm một từ hình dung mới, là bao cỏ ác độc.

Tuy Tiểu Tuyên cảm thấy Ngư Trường Bình nói có lý nhưng vẫn cảm thấy nàng ta giống như đang ngụy biện, còn Mỹ Nhân nhà nàng lại đang có xu hướng bị thuyết phục.

"Hơn nữa ta cùng Trương Mỹ Nhân không oán không thù, lại không được sủng ái, cho ta mười lá gan thì ta cũng không dám cùng Trương Mỹ Nhân ngài kết oán a! Ta là thật sự thích Trương Mỹ Nhân, vì để thể hiện thành ý của ta, ta sẽ đem kim bộ diêu ngày hôm nay Trung Cung nương nương tặng ta đưa cho Trương Mỹ Nhân, vừa biểu đạt sự yêu thích của ta với Trương Mỹ Nhân, vừa xem như ta bồi tội với ngài." Nói xong Ngư Trường Bình liền lấy ra kim bộ diêu Liễu Hòa Ninh đưa mình, đồng thời cũng mở ra hộp gỗ tinh xảo.

Trương Tình Vũ vừa thấy kim bộ diêu tinh xảo kia liền thèm đến không chịu được, nàng rất thích kim bộ diêu này, tuy nàng có không ít đồ trang sức nhưng kim bộ diêu tinh xảo như vậy chỉ có Hoàng Hậu mới sở hữu được, làm các đồ trang sức khác trong điện của nàng đều ảm đạm thất sắc. Nghĩ thầm Ngư Trường Bình này quả nhiên là thích mình, ngay cả bảo bối như vậy cũng có thể bỏ được mà tặng cho mình, rõ ràng nàng ta keo kiệt như vậy.

Tiểu Tuyên thấy Ngư Trường Bình lấy kim bộ diêu Hoàng Hậu đưa tặng lại cho Mỹ Nhân nhà nàng thì nghĩ thầm Ngư Tài Tử này thật không đơn giản, xem ra là thật tình muốn làm quen với Mỹ Nhân nhà nàng. Dù sao Ngư Trường Bình không có được sủng ái, ở trong cung không được coi trọng, cùng Mỹ Nhân được sủng ái nhà nàng làm quen thì có thể có được chỗ tốt, quả nhiên mọi việc nàng ta đều tính ở trong lòng bàn tay! Ở trong lòng Tiểu Tuyên, Ngư Trường Bình là một nữ nhân tâm cơ âm trầm, Mỹ Nhân nhà nàng tốt nhất không nên kết giao với loại người này, bằng không cho dù bị bán đi cũng không biết, nhưng nhìn bộ dáng Mỹ Nhân nhà nàng thèm kim bộ diêu kia như thế liền biết nàng là người không có định lực.

"Ngươi keo kiệt như vậy thật sự muốn tặng ta bảo bối này sao?" Tuy Trương Tình Vũ muốn nhưng nhìn bộ dáng keo kiệt của Ngư Trường Bình, lương tâm luôn cảm thấy bất an khi lấy bảo bối của người khác.

"Đúng vậy, ta cảm thấy kim bộ diêu này hợp với Trương Mỹ Nhân hơn, ta ngày thường luôn bị bệnh, không thể ra cửa được, ngày thường cũng không dùng đến." Ngư Trường Bình rất là hào phóng nói.

"Mỹ Nhân, người có thể lấy Phục Nguyên Đan kia đổi cùng với kim bộ diêu của Ngư Tài Tử, đúng lúc thân thể nàng yếu đuối, rất cần Phục Nguyên Đan." Tiểu Tuyên đề nghị nói, Mỹ Nhân nhà nàng không thích nợ ai, sau khi xong việc vẫn nên để Mỹ Nhân nhà nàng cách xa Ngư Trường Bình một chút. Hôm nay bị hại khiến thanh danh kém hơn, không biết ngày sau còn phải tổn thất cái gì, tốt nhất là nên giữ khoảng cách.

"Ngươi thấy như vậy được không?" Trương Tình Vũ hỏi, trong lòng nàng viên Phục Nguyên Đan kia không hề đáng tiền, đây là mình nhặt được tiện nghi, nhưng chỉ sợ Ngư Trường Bình không muốn.

"Vậy thật không còn gì tốt hơn, cô nương Tiểu Tuyên nói đúng, thân thể ta yếu đuối, Phục Nguyên Đan thích hợp với ta hơn kim bộ diêu." Ngư Trường Bình thành khẩn nói, sau khi đạt được mục đích tâm tình của Ngư Trường Bình rất tốt.

"Được, quyết định như vậy đi, ngày mai ta sẽ để cung nhân đưa Phục Nguyên Đan tới, ngươi có thể đưa trước kim bộ diêu này cho ta không?" Trương Tình Vũ nhìn kim bộ diêu kia, hận không thể lập tức chiếm làm cho riêng mình, thật là càng xem càng thích.

"Đương nhiên." Ngư Trường Bình lập tức đưa hộp gỗ cho Trương Tình Vũ.

Trương Tình Vũ tiếp nhận hộp gỗ, lấy kim bộ diêu ra, thật là yêu thích không buông tay. Hôm nay được hai bảo bối, nàng cảm thấy khi đến yến hội nàng cắm kim bộ diêu này cùng với bảo thạch hồng nhất định sẽ là nữ tử sáng chói nhất, ung dung quý phái nhất buổi tối ngày hôm đó. Ngay cả nhìn Ngư Trường Bình nàng cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, đến nỗi việc bị Ngư Trường Bình tính kế nàng cũng xem như đây là Ngư Trường Bình suy nghĩ vì nàng mới làm như vậy.

Tiểu Tuyên nhìn bộ dáng Mỹ Nhân nhà nàng khi nhận được bảo bối, nghĩ thầm thanh danh còn tốt hơn thứ này nhiều, bất quá Mỹ Nhân nhà nàng chắc chắn sẽ không cảm thấy như vậy, khẳng định còn thấy đây là một việc tốt. Nàng liếc mắt nhìn Ngư Trường Bình, thấy Ngư Trường Bình sủng nịch nhìn Trương Mỹ Nhân nhà nàng, thật giống như nàng yêu thích Mỹ Nhân nhà nàng như trong lời nói, cũng không biết là thật hay giả.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Tuyên: Thôi bỏ đi, không nói.

Ngư Trường Bình: Mỉm cười.

Trương Tình Vũ: Vui vẻ.

Ed: Chương này chưa được chau chuốt lại nên sẽ có sai sót.