Chương 7

Lời nói quá mức châm chọc lại không thể phủ nhận.

Kẻ thua trận là kẻ đã mất hết giá trị, mất hết địa vị.

Vân Tinh cắn răng, nỗi phẫn hận trong lòng càng thêm mãnh liệt. Nghĩ đến cha mẹ chết thảm, hai mắt y như muốn phun ra lửa. Y nhắm mắt, hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn cảm xúc.

Thù nhất định phải trả nhưng việc cần thiết trước mắt chính là chữa trị vết thương, nâng cao sức chiến đấu.

Nếu không, với cơ thể tàn tạ này đừng nói sẽ trả thù, sống tiếp được hay không cũng là vấn đề.

Mà trước mắt, người có thể giúp y chữa trị vết thương cũng chỉ có người này.

Vân Tinh ở mắt, hận ý trong mắt đã biến mất.

"Chỉ cần ngươi giúp ta, ta nguyện ý nghe theo lệnh của ngươi."

Y hạ thấp bản thân, vì đạt được mục đích cam nguyện làm tay sai cho kẻ khác.

Điều Vân Tinh không ngờ tới chính là, Tần Lam căn bản không tin lời y, hắn cười khẩy khẳng định: "Ngươi làm không được. Làm không được nghe người khác sai khiến, làm không được phủ phục dưới chân kẻ khác."

Muốn kẻ đã từng đứng trên vạn người quỳ gối phục tùng mệnh lệnh là điều không thể. Kiểu ngạo chảy trong máu sẽ không cho phép y làm như vậy.

Vân Tinh muốn phản bác, lại không cách nào mở miệng.

Hắn nói đúng, y không thể.

Y muốn trả thù, lại không thể hạ thấp thân mình.

Y là kẻ bại trận, không còn là thiếu chủ cao cao tại thượng.

Hay là kẻ ích kỳ chỉ biết nghĩ đến bản thân.

Là muốn trả thù hay đơn giản chỉ là không chịu được nhục nhã. Không chịu được việc đã bị kẻ thấp kém hơn mình đánh bại.

Thật nực cười.

Cũng thật nhục nhã.

Trong bóng đêm, không ai tiếp tục lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở cùng tiếng gió thổi đập vào vách đá.

Tuyết đã hoàn toàn tan đi, cái nóng dưới ánh mặt trời chói chang như được nhân lên gấp nhiều lần. Chỉ cần đứng bên ngoài vài phút mồ hồi đã chảy ròng ròng.

Áo da thú trên người Tần Lam ướt đẫm mồ hôi, phía trước vẫn là một mảnh hoang vu toàn đất đá.

Nhớ trước đây, khi hắn vừa mới xuyên qua đến lục địa này, còn chưa quen với việc thời tiết biến hóa một cách chóng mặt, vài lần cơ thể không chịu nổi đổ bệnh xém chút không sống được.

Cũng may sau khi xuyên qua, dị năng trong người hắn không biến mấtmaf chỉ yếu đi, vậy nên hắn mới sống sót được đến bây giờ.

Phía xa xa vang lên tiếng yêu thú đánh nhau, nhìn kỹ có thể nhìn thấy đất cát bay mù mịt, trận thế không nhỏ. Tần Lam không có ý định đến gần xem xét, hôm nay hắn có việc phải làm.

Vân Tinh không thích ăn thịt cuốn chiếu, đây là hắn vô tình phát hiện ra, mỗi lần ăn thứ này, người nọ luôn nhíu mày.

Vân Tinh là tên của người nọ, sáng nay y nói cho hắn biết tên mình.

Thực ra không cần Vân Tinh nói hắn cũng đã biết từ lâu.

Nghĩ đến đây, một vài hình ảnh thoáng vụt qua trong đầu Tần Lam, khơi dậy hồi ức đang ngủ quên. Hắn và Vân Tinh đã từng gặp nhau, Vân Tinh không còn nhớ, chỉ có hắn còn chưa quên.

Cũng chỉ cần hắn nhớ là được.

Tần Lam tránh đi cuộc chiến yêu thú, vòng qua một con đường khác.

Mục tiêu hôm nay của hắn là thịt thỏ, có lẽ Vân Tinh sẽ thích ăn thứ này.

Một đường tìm kiếm, gặp qua vài lần yêu thú tranh giành lãnh địa cùng thức ăn mà đánh nhau, lại không tìm được thứ hắn muốn.

Thỏ thường sống trong hang, chỉ khi tìm thưc ăn chúng mới ra ngoài. Sức chiến đấu của thỏ không cao thịt lại ngon, da lông thì ấm áp, là loại yêu thú dễ gϊếŧ dễ sử dụng, cũng là mục tiêu của rất nhiều kẻ săn mồi.

Tần Lam kông tìm được thỏ lại vô tình gặp được một bầy dê hơn mười con. Con đầu đàn là một con dê mới trưởng thành không lâu, chưa tạo ra được nhiều thành viên củng cố bầy đàn, trong đó chỉ có ba con dê non mới sinh.

May mắn đến quá bất ngờ, Tần Lam cong khóe miệng, vết sẹo dài trên mặt cũng vì vậy mà nhăn lại.

Vốn dĩ Tần Lam chỉ định bắt một con dê non, thịt dê con non mềm ăn càng ngon. Không ngờ dê đầu đàn rất cảnh giác, phát hiện có kẻ muốn bắt con mình, nó lập tức cắm đầu xông tới, ý đồ dùng hai chiếc sừng dài húc lòi ruột kẻ địch.

Dê đầu đàn rất lớn, thân mình,to như con trâu thời hiện đại, hai chiếc sừng vô cùng sắc nhọn rắn chắc, nếu không kịp tránh né xác định trên người sẽ có thêm hai cái lỗ thủng.

Hai chân khó chạy lại bốn chân, Tần Lam vác theo dê con đã chết chạy chưa được bao xa đã bị dê đầu đàn đuổi kịp. Hắn vội vàng né tránh công kích, thoát chết trong gang tấc.

Dê đầu đàn càng thêm phẫn nộ, nó gào thét một tiếng kêu gọi thành viên trong đàn, bao vây Tần Lam.

Động tĩnh nơi này quá lớn, một con báo đốm tìm đến, từ trên vách đá nhảy xuống, dùng móng trước chụp chết một con dê trưởng thành.

Báo đốm xuất hiện, đàn dê tiếp tục đuổi theo Tần Lam, nháo nhào chạy tán loạn.

Báo đốm ngậm con mồi trong miệng, hai mắt xanh lè nheo lại, nó không định buông tha một con dê béo nào. Hai chân thon dài đầy sức mạnh phóng vụt đuổi theo, chỉ trong vài giây thêm một con dê nữa đã ra đi.

Báo đốm là yêu thú có sức chiến đấu mạnh vô cùng, lại am hiểu săn mồi. M khi bị nó nhắm tới con mồi khó có thể chạy thoát. Cỡ như Tần Lam nó chỉ cần chụp một chân cũng có thể giải quyết.

Báo đốm đột nhiên xuất hiện cũng khiến Tần Lam kinh hãi. Thừa lúc báo đốm đang chăm chú đuổi theo bầy dê, Tần Lam vội vàng mang theo dê con chạy trốn.

Tốc độ của hắn rất nhanh, một chút cũng không dám dừng lại, luồn lạc khắp nô trong rừng nhằm che đi dấu vết của chính mình, lo sợ bị báo đốm đuổi theo.

Chạy không ngừng nghỉ hồi lâu Tần Lam mới dừng lại. Hắn chỉ lo chạy trốn báo đốm, không để ý có kẻ bám theo sau, tận lúc này mới phát hiện, cũng không biết kẻ này đã theo sau hắn bao lâu.

Hôm nay săn được thịt dê, hắn nóng lòng muốn đem về để Vân Tinh nếm thử, không có hứng thú gϊếŧ người. Hắn tăng tốc độ dưới chân, trái quẹo phải lách hồi lâu, cuối cùng biến mất.

Mất dấu hắn, kẻ bám đuôi rõ ràng luống cuống, loay hoay tại chỗ tìm kiếm dấu vết hồi lâu không có kết quả, đành phải tức giận bỏ cuộc.

Đợi kẻ kia rời đi, Tần Lam mới từ trên cây nhảy xuống.

Hắn có dị năng hệ Mộc, nơi nào có thực vật nơi đó chính là nơi an toàn nhất của hắn. Ở trong rừng hắn tựa như cá trong nước, muốn cắt đuôi kẻ nào đó thực dễ dàng.

Dê không khó săn bắt, Tần Lam mang theo một đầu dê trở về không làm Vân Tinh kinh ngạc, càng không nghĩ nhiều.

Y dựa lưng vào vách đá nhìn hắn bận rộn xử lý thịt. Tay chân không thể cử động, nhiều nhất cũng chỉ có thể ngồi ngồi một chỗ nhìn mà thôi.

Từ sau cuộc trò chuyện lần đó, hai người không nhắc lại chuyện này, phần lớn thời gian đều trầm mặc tự làm việc của chính mình, chỉ thỉnh thoảng mới mở miệng nói với nhau hai câu.

Giống như sáng nay, câu đầu tiên Vân Tinh nói chính là tên mình. Tần Lam cũng chỉ đáp lại hai chữ "Tần Lam", xem như có qua có lại.

Vân Tinh từng cố gắng cử động chân tay, bị Tần Lam nhìn thấy, hắn nói gân cốt bên trong chưa liền lại, càng làm như thế càng khiến thương thế nặng hơn, y cũng đành từ bỏ.

Trước đây Vân Tinh không phải người hoạt bát, nhưng cũng tuyệt đối không phải người trầm mặc ít nói. Lúc còn hôn mê không biết gì thì thôi, sau khi tỉnh lại Tần Lam cả ngày đều chạy ra bên ngoài, chỉ còn lại một mình y trong sơn động, thật sự có hơi buồn chán. Đến khi Tần Lam trở về, đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, Vân Tinh lại không biết phải nói gì.

Chỉ khi nào thật sự không nhịn được y mới mở miệng hỏi hai câu, Tần Lam đều đáp lại, sau đó hai người tiếp tục im lặng.

Lúc này cũng là như thế, Tần Lam ngồi bên đống lửa vứt tất cả thịt dê vào nướng, Vân Tinh dựa vào vách đá, mở miệng nói: "Ngươi nướng quá nhiều, ăn không hết."

Tần Lam không quay đầu lại, đáp: "Thịt sau khi nướng chín sẽ bảo quản được lâu hơn. Trời quá nóng, thịt dễ dàng hư thối."

Cái này Vân Tinh thật sự không biết, nghe hắn nói vậy y có chút xấu hổ.

Trước đây y chưa từng phải động tay vào những việc như thế, không biết thịt còn có thể bảo quản theo cách này.

Trong giọng nói của Tần Lam không mang theo châm biếm, chỉ đơn giản là đáp lại thôi, điều đó phần nào làm Vân Tinh cảm thấy đỡ xấu hổ hơn.

Vì muốn che dấu quẫn bách, y mở miệng nói sang chuyện khác: "Việc ta nói đêm hôm đó, nếu ngươi đồng ý, ta xin thề có thể làm được. Chỉ cần ngươi giúp ta..." Y dừng lại, như hạ quyết tâm nói tiếp: "Xem như ta cầu xin ngươi."

Động tác trên tay Tần Lam thoáng khựng lại, sau đó tiếng tục như không có việc gì: "Không cần cầu xin ta, ta vẫn sẽ chữa trị vết thương cho ngươi."

Vân Tinh lắc đầu: "Không, ta muốn ngươi giúp ta trả thù. Một mình ta không thể làm được."

Mấy ngày này y đã suy nghĩ rất nhiều, dựa vào một mình y căn bản không thể làm nên trò trống gì. Nói không chừng còn tự mình chạy tới nạp mạng cho kẻ thù.

Nếu có Tần Lam thì có thể sẽ khác.

Y đã quan sát Tần Lam mấy ngày liền, dám chắc hắn không phải người đơn giản. Hắn có thể ra bên ngoài săn yêu thú chứng tỏ là một chiến binh, lại có thể trị liệu như pháp sư. Nhưng hắn luôn phủ nhận nói bản thân không phải chiến binh cũng không phải pháp sư.

Còn có, trong mắt hắn luôn mang theo một cỗ lạnh lẽo cùng tàn nhẫn.

Đó là ánh mắt của kẻ mạnh.

Mặc dù Vân Tinh không biết vì lý do gì hắn lại ra tay cứu y, nhưng chỉ cần có thể trả thù, bị hắn lợi dụng thì có là gì, cùng lắm là mất mạng.

Không nhận được câu trả lời, Vân Tinh có chút nóng nảy: "Tất nhiên ngươi có thể không giúp ta, nhưng nếu muốn thứ gì từ ta, ta thà chết cũng sẽ không để ngươi đạt thành mục đích. Ta cũng không tin ngươi cứu ta không có mục đích riêng. Chi bằng ngươi giúp ta, ta sẽ làm bất kỳ điều gì ngươi mong muốn, đôi bên cùng có lợi. Thế nào?"

Dù mạnh miệng nói như thế nhưng thật ra Vân Tinh rất lo sợ Tần Lam không đồng ý, dù sao hiện tại hắn không có lý do gì phải làm như vậy.

Không ngờ lần này Tần Lam lại có hành động.

Trong ánh mắt lo nôn nóng chưa kịp che dấu của Vân Tinh, hắn ném que củi trên tay xuống đất, đứng dậy đi về phía y, cúi người nhìn xuống, một bàn tay nắm lấy cằm Vân Tinh, bắt y phải ngẩng đầu nhìn mình.

Trên môi cảm nhận được khô ráp khác thường, nhanh như chuồn chuồn lướt qua.

Tần Lam buông tay, đứng thẳng người: "Đây là mục đích của ta, nếu ngươi có thể tiếp thu, giao dịch xem như đạt thành."

Nói xong liền quay người, ngồi xuống bên đống lửa tiếp tục nướng thịt, giống như vừa rồi chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Bỏ lại Vân Tinh vẻ mặt kinh hãi, hai mắt trợn to, rõ ràng chưa kịp hồi thần.