Chương 11: Thiên tài

Hạ Chẩm Thư bưng chậu nước ấm vào sân sau, cửa phòng ngủ bị đẩy ra nửa cánh.

Mà người đáng lẽ đang nằm trên giường bệnh bây giờ lại ngồi bên cửa sổ. Bùi Trường Lâm cầm trong tay một cái đυ.c cực mỏng, nhẹ nhàng cạo một mảnh mùn cưa ra khỏi miếng gỗ.

Chắc đó là một mảnh gỗ thừa của vật liệu nào đó.

Nghề mộc là một công việc tinh tế, không những tốn sức mà còn

hao trí lực. Vì vậy nên thợ mộc Bùi không hy vọng Bùi Trường Lâm theo nghề này.

Nhưng người này lại thích.

Lúc đầu, anh chỉ ngồi xổm nhìn cha làm việc, sau đó anh bắt đầu tìm gỗ thừa trong nhà lén làm.

Lần đầu tiên làm, anh đã đẽo được một cái khóa Lỗ Ban cực kỳ tinh xảo.

Ngay cả thợ mộc Bùi cũng không ngờ, kẻ ốm yếu không nâng nổi búa này thế mà lại có thiên phú như thế.

Kể từ khi ấy, thợ mộc Bùi không hề ngăn Bùi Trường Lâm học tập, thi thoảng ông còn dạy anh đẽo đồ này đồ nọ.

Cả thôn ai cũng biết, Bùi Trường Lâm khắc gỗ hơn hẳn cha anh.

Chỉ là cơ thể người này quá yếu đuối, mỗi lần anh hao trí lực thì tim lại đập nhanh khó chịu, nếu nghiêm trọng còn phát sốt.

Nếu Hạ Chẩm Thư nhớ không nhầm, lần trước anh ngã bệnh có liên quan đến chuyện này, sốt mấy ngày trời, hôm qua mới miễn cưỡng xuống được giường.

… Sao hôm nay anh dám?

Hạ Chẩm Thư đi đến bên cửa sổ, không đợi cậu nói chuyện, anh đã ngừng tay, giương mắt nhìn anh.

Vì nghề mộc là cái nghề mất ăn mất ngủ, sau lần bị bệnh trước Bùi Lan Chi đã cưỡng chế tịch thu tất cả dụng cụ làm mộc của Bùi Trường Lâm, không có sự cho phép của cô, anh không được sử dụng.

Tính cô cả nhà họ Bùi là thế, căng lên thì cha cô cũng không làm sao được chứ đừng nói tới Bùi Trường Lâm.

Bây giờ Bùi Trường Lâm vừa vượt bạo bệnh, tất nhiên chị gái sẽ không cho anh chạm vào mấy món đồ này. Thứ anh đang dùng là đồ anh giấu trong phòng.

Hai người nhìn nhau một lát, Hạ Chẩm Thư thở dài: “Yên tâm đi, tôi sẽ không méc chị đâu.”

Bùi Trường Lâm gật đầu, rồi lại cúi đầu.

Anh nhẹ nhàng thổi bay mùn cưa đã cạo, không cần suy nghĩ đã nghiêng sang bên kia tiếp tục đẽo.

Tay Bùi Trường Lâm rất đẹp, ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng, anh cầm cái đυ.c màu đen khiến da tay anh càng thêm tái nhợt.

Từng động tác của anh sạch sẽ lưu loát, gọt hai đường thẳng trái phải trên thân gỗ.

Cả kích cỡ lẫn góc độ không tì vết.

Làm mộc cần kích thước cực kỳ chính xác, dù sai lệch nửa phân

thôi cũng có thể thất bại trong gang tấc. Bởi vậy người thợ mộc khi làm việc không thể tách rời những công cụ như ống mực, compa, thước kẻ,...

Cái gọi là “Không có nề nếp, chẳng nên vuông tròn” có nghĩa như thế đấy.

Nhưng Bùi Trường Lâm không cần.

Anh lấy mắt làm thước, có thể tự đo mà không sai số. Đây là điều mà rất nhiều thợ mộc có tuổi nghề lâu năm làm không được.

Người như anh, nếu sống được lâu, tươi lai hẳn nên rộng mở

thênh thang.