Chương 3.2

“Thủ đoạn thật tốt.” Thấy Vương bà thân thể cứng ngắc còn có biểu tình mất tự nhiên của ông lão, Hoắc Hạm Yên liền biết việc này có vấn đề.“Người đâu, bắt ông lão và ma ma này lại” Trong nháy mắt có vài người tiến lên khống chế cả hai ngươi, Vương ma ma kêu trời gọi đất, nói chuyện không liên quan tới bà ta. Còn ông lão mắt mở to bị đè quỳ xuống khó hiểu nhìn Hoắc Hạm Yên “Cô nương này, ngươi đang làm gì?! Ta tới đây tìm nữ nhi của ta.”

Hoắc Hạm Yên cười nhẹ đi tới “Trình diễn không sai, đáng tiếc cẩn thận mấy cũng có sai sót. Đối với phụ thân thật vất vả mới tìm thấy nữ nhi hơn nữa phát hiện ra nữ nhi của mình vẫn mạnh khỏe, không phải là sẽ nghĩ ngay tới chuyện mang nữ nhi rời đi, nhưng ông ta lại quan tâm tới việc để nữ nhi lại, tình huống có chút kỳ quái. Càng kỳ quái là ta nhận biết vị cô nương này, biết nàng ấy không có khả năng là nữ nhi của ngươi.”

“Ngươi nói bừa gì đó? Nàng ấy chính là khuê nữ Linh Linh của ta.”

“Nàng ta không phải tên Linh Linh, cũng không phải khuê nữ của ngươi.” Hoắc Hạm Yên ngồi xổm xuống trước mặt ông lão, cảm khái lắc đầu.“Bởi vì nàng ấy là Liễu Ý Như, là muội muội của ta.” Rồi đứng dậy đối với hộ vệ:“Giao bọn họ cho Tạ Tri phủ, cần phải hỏi rõ ràng mọi việc rồi bẩm báo lại cho ta.”

“Dạ.” Hộ vệ nhanh chóng đưa người đi, Tiết Nghiêm chú ý tới ông lão, suy nghĩ sâu xa cười lạnh, muốn đùa giỡn trước mặt hắn ?

Người ngoài đều đã đi, Tiết Nghiêm mới nghi hoặc nhìn nữ tử trên giường,“Muội muội của ngươi?”

“Việc này nói ra thật dài.” Hoắc Hạm Yên sai Quý Phú lập tức tìm đại phu tới, xác định chỉ là bị trúng thuốc mê không có vấn đề khác. Mới đứng lên như chế giễu nhìn Tiết Nghiêm,“Xem ra có người để mắt tới ngươi. Hầu gia, phải cẩn thận nha~~”

“Hy vọng là một giai nhân tuyệt sắc.” Tiết Nghiêm không chút nào lo lắng cho tình cảnh của mình, ngược lại nở nụ cười vô lại.

Sắc mặt Hoắc Hạm Yên nhất thời biến thành囧囧 “Ngươi nằm mơ đi!”

Chuyện chuẩn tai tiến hành coi như trôi chảy, buổi chiều ngày đó nhìn nạn dân mang theo ngân lượng và lương thực bộ dáng biết ơn làm Hoắc Hạm Yên cảm thấy ấm áp trong lòng, nhớ lại cảnh tượng kiếp trước, mấy vạn nạn nhân kia đều phải chết, thi hài trải dài khắp nơi, tuy rằng kiếp trước không tận mắt nhìn thấy nhưng trong lòng vẫn không khỏi thổn thức.

“Hầu gia, Ngụy quốc công quyền khuynh thiên hạ, ngươi cũng không thiếu những thứ này, tại sao mấy ngày trước lại không chịu phát lương thực?” Hoắc Hạm Yên vừa bất mãn vừa nghi hoặc nhìn về phía Tiết Nghiêm, mở miệng hỏi. Cho dù hắn đang mưu tính điều gì cũng không nên đυ.ng vào chuyện cứu trợ, những lê dân đang tha thiết chờ đợi giúp đỡ của triều đình vào lúc nước sôi lửa bỏng, kết quả là chờ tới mệt mỏi cũng không thấy ngân lượng hay lương thực ở đâu, khó trách đạo tặc hoành hành, dân chúng lầm than, nếu là làm cho dân biến lỗi lại càng lớn.

“Ta thích.” Tiết Nghiêm quay mặt qua một bên.

Hoắc Hạm Yên nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của hắn, nhất thời hắc tuyến đầy đầu, chậc chậc lưỡi, được rồi ngươi là đại gia, ngươi thích là được. May mà đã xác nhận việc này sẽ không có biến cố gì lớn, may mắn. Lần này mình sẽ không để cho phu quân gặp phải kiếp nạn lớn, oan hồn quấn thân. Mà sẽ thúc đẩy phu quân sớm ngày trở thành rường cột nước nhà như trước đây vậy,sẽ...... Sẽ cưới một kiều thê hiền lành, con cháu đầy nhà. Còn mình sẽ dùng ba năm tuổi thọ này, hảo hảo hầu hạ phụ vương và mẫu phi, kiếp trước mình tùy hứng làm bậy khiến họ vô cùng đau lòng, lần này nàng nhất định sẽ không như thế. Nếu lần này tình thế không có biến hóa, khi Lăng Giang Vũ đi sứ Viên quốc trở về, sẽ giải trừ hôn ước với mình, coi như chấm dứt đoạn nghiệt duyên này.

Ban đêm Tiết Nghiêm mang theo Quý Phú đi vào địa lao trong ánh sáng mong manh của cây đuốc, một người mặc áo gấm sang quý vào địa phương như thế này thật sự không hợp , bước vào hai gian giam giữ từ nhân sẽ thấy ngay vẻ mặt như tro tàn của Vương ma ma và vẻ bình tĩnh lạnh nhạt của ông lão.

Vương ma ma vừa thấy Tiết Thiếu Thần liền lập tức hoảng sợ cầu xin nhìn hắn “Hầu gia, chuyện này không liên quan tới ta. Hầu gia!”

Tiết Nghiêm nhìn nhắm mắt ông lão trầm tĩnh, đối với ma ma đầu đầy trang sức, cả người toàn mùi son phấn hoàn toàn mắt điếc tai ngơ.“Bản hầu đã tới đây, ngươi không có gì muốn nói với bản sao.”

“Lão không có gì để nói , Hầu gia muốn gϊếŧ muốn chém gì tùy ở Hầu gia.” Ông lão mở to mắt vô cùng khí thế, hoàn toàn không giống với lúc ở cùng Hoắc Hạm Yên vừa rồi, bộ dạng đối với chuyện gì cũng không sao cả.

“Khí phách tốt, Vệ tướng gia có thể nuôi dưỡng được người như vậy cũng không dễ dàng gì.” Tiết Nghiêm chuyển động nhẫn ngọc trên ngón tay cái, cười lạnh lùng.

Ông lão nhất thời cứng ngắc “Làm sao ngươi biết?” Bỗng nhiên hung tợn nhìn chằm chằm Tiết Nghiêm,“Ngươi có nội gián trong tổ chức của ta.”

Lại thấy Tiết Nghiêm bất mãn lắc đầu, cười nhạo một tiếng rồi chắp tay sau lưng đi ra khỏi nhà giam bỏ lại sau lưng tiếng gào thét của ông ta, thở dài nhìn bầu trời đêm phân phó với Quý Phú:“Không cần giữ lại nữa. Đem đầu người đưa đến phủ của Vệ tướng quốc, nói đây là đại lễ bản hầu dâng cho hắn.”

“Vâng.”

Tiết Nghiêm nâng tay lên che bầu trời lại, nhưng ánh sáng của trăng vẫn theo khe hở của tay rọi xuống, ánh mắt hắn bất chợt chớp chớp. Sắc mặt lạnh nhạt chợt trở nên kiên quyết, chậm rãi khép tay lại thành nắm đấm, trên môi tràn ra một nụ cười tà mị, chuyện triều đình càng ngày càng chơi vui.

......

“Quận chúa.”

Hoắc Hạm Yên vừa ăn xong ngọ thiện đang định đi xem việc phát hàng cứu trợ, nghe thấy âm thanh thanh thúy, ngẩng đầu nhìn lên đúng là Tố Ngôn. Đi lên nâng nàng nâng dậy, nhìn đôi mắt cười như trăng rằm của nàng nói:“Tố Ngôn, sao em lại tới đây?”

“Nương nương lo lắng, phân phó nô tỳ tới đây.” Tố Ngôn Quận chúa nhà mình tự nhiên vô cùng hưng phấn, đã nhiều ngày này nàng thực sợ Quận chúa ở biên thành bị ủy khuất, cho dù nương nương không có ý chỉ, nàng cũng muốn tới ở cùng với quận chúa.

Hoắc Hạm Yên vui mừng cười nói:“ Em vất vả rồi .”

“Nô tỳ không vất vả, nhưng nhiều ngày nay đã lo lắng muốn chết rồi.” Tố Ngôn vội vàng lắc đầu, Quận chúa bỗng nhiên khách khí như vậy nàng quả thực không quen. Nghĩ đến lời dặn của Vương phi, nàng nói:“Nương nương sai nô tỳ nói với Quận chúa, gần đây biên thành không được yên ổn, nếu không còn chuyện gì thì mau trở về mới tốt.”

“Bên phía đế đô có tin tức gì sao?” Mẫu phi sẽ không bao giờ bắn tên không đích.

Tố Ngôn trả lời hết sức chân thành:“Nô tỳ không biết, nhưng sắc mặt của nương nương không tốt. Gần đây Thái hậu nương nương ở trong cung luôn rất khó chịu, luôn nhắc tới Quận chúa. Lúc nô tỳ rời đi, nương nương đã vào trong cung hầu hạ Thái hậu dưỡng bệnh .”

-

Một chương dài quá huhu