Chương 4.1



Thái hậu bệnh nặng? Trong trí nhớ của mình dường như không có chuyện này. Kiếp trước đến khi mình đã qua đời, thân thể Thái hậu còn rất khoẻ mạnh. Chẳng lẽ lúc trước vì mình đắm chìm trong vui sướиɠ sắp kết hôn mà không hề để ý, nhưng chuyện này là không có khả năng. Nhưng bất luận là vì duyên cớ nào, nếu mẫu phi đã nói như thế, mình phải mau chóng trở về.

“Khởi bẩm quận chúa, vị cô nương ở Tây phòng kia đã tỉnh lại.” Thị nữ trong phủ cúi đầu, nhẹ nhàng im lặng bước đến, cung kính cúi người nhẹ giọng bẩm báo.

Hoắc Hạm Yên nghe vậy đưa mắt nhìn qua,“Ta đã biết, đi xuống đi.”

Sau khi thị nữ lui ra, Tố Ngôn mới nghi hoặc ngẩng đầu hỏi:“Quận chúa, cô nương gì vậy?”

Hoắc Hạm Yên vẻ mặt thần bí ngoắc ngón tay, Tố Ngôn đưa đầu qua, bị Quận chúa nhà mình gõ đầu một cái.

“Càng ngày càng lắm điều.”

Tố Ngôn sờ cái trán không đau lắm, phối hợp với Quận làm vẻ mặt ủy khuất.

Hoắc Hạm Yên cười cười, nhìn Tố Ngôn nói.

“Đại tiểu thư của Lãm Nguyệt sơn trang, Liễu Ý Như.”

Kiếp trước Tố Ngôn là tâm phúc của mình, thậm chí vì nàng vì Thanh Dao cả đời không gả chỉ biết chăm sóc chủ nhân đến khi lớn tuổi mới qua đời vì bệnh. Kiếp này có vài chuyện mình sẽ không gạt nàng.

“Lãm Nguyệt sơn trang?” Tố Ngôn khẽ nhíu mày, đó là địa phương gì? Cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe qua? Nhưng có cảm giác như là cách xưng hô của võ lâm.

Tố Ngôn vừa định tiếp tục hỏi Quận chúa đã thấy Hoắc Hạm Yên cúi đầu nhìn vạt áo của mình, nói với nàng:“Trước hết hãy cùng ta qua đó, sau này ta sẽ kể tỉ mỉ cho ngươi.” Đi đến ngồi xuống trước gương đồng, Hoắc Hạm Yên cẩn thận nhìn vào gương xem mình còn chỗ nào không ổn.

Tố Ngôn che môi cười khẽ, trêu ghẹo nói.“Quận chúa, khi nào thì ngài chú ý tới trang dung của mình như vậy?” Sóng mắt Hoắc Hạm Yên lưu chuyển, liếc Tố Ngôn một cái.

Tố Ngôn chỉ có thể âm thầm cười trộm, tiến lên giúp nàng chuẩn bị, kéo hai bên tóc mai thẳng xuống, thoạt nhìn thanh lịch lại không mất đi nữ tính, rồi bỗng nhiên nói.“Vị cô nương kia hẳn là phong tư trác tuyệt.”

Hoắc Hạm Yên nhất thời giật mình, âm thầm cười khổ. Đúng là phong tư trác tuyệt, nhưng kiếp trước Liễu Ý Như là thê tử của Tiết Thiếu Thần điều này.... Mới là quan trọng nhất.

Năm đó mình biết mạng của mình không còn lâu nữa, nghĩ tới việc tương lai phu quân sẽ cưới một nữ nhân hoàng thân quốc thích làm chính thê, để cho Thanh Dao từ nhỏ đã không có mẹ phải chịu khi dễ. Không bằng vào lúc Tiết Thiếu Thần còn có tình cảm với mình, tìm một người mình hiểu rõ để thế thân cho mình. Thứ nhất trông chừng được nữ nhi nhỏ tuổi, thứ hai cũng củng cố được vận mệnh của triều đình.

Rồi sau đó biết được Liễu Ý Như có tâm với Tiết Thiếu Thần liền cảm thấy đây là trời cao ban ơn, đặc biết tiến cung cầu Thái hậu gả nàng vào phủ làm nhị phu nhân. Không ngờ đây là bắt đầu của một loạt việc bất hạnh sau này, Tiết Thiếu Thần trong đêm động phòng đã vắng vẻ nàng, để nàng ở đế đô hơn mười năm, ngoài lần cũng vào cung gặp Thái hậu và đi cùng với Thanh Dao để từ biệt, ngoài ra chưa từng gặp lại.

Kiếp trước..... là mình hại cả đời nàng ấy, nhưng hôm nay lại vì nàng ấy từng là thê tử của phu quân mà nảy sinh lòng tranh cao thấp, thầm mắng mình đã qua nhiều năm như vậy thật là uổng phí. Trọng sinh một lần, ngay cả tâm tính cũng trở về sao?

Phất tay ngăn trở động tác của Tố Ngôn, Hoắc Hạm Yên đứng lên nhìn mình trong gương đồng, nói với Tố Ngôn.“Thôi, đi thôi.”

Tố Ngôn nhận thấy được biến hóa trong mắt Hoắc Hạm Yên, lộp bộp trong lòng một chút, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà có thể làm cho Quận chúa xuất hiện thần sắc tang thương như thế, mình vậy mà lại chưa từng phát hiện thật sự mình đã thất trách.

Vừa đi đến Tây sương phòng đã nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện của Liễu Ý Như và Tiết Nghiêm, không nghĩ tới hắn nhanh như vậy đã tới đây. Nghĩ vậy tay đã tự động xốc rèm che lên đi vào, trào phúng với Tiết Nghiêm:“Không nghĩ tốc độ của Hầu gia còn nhanh hơn ta.”

Liễu Ý Như đưa mắt nhìn đến, cùng Hoắc Hạm Yên ‘Xem kỹ’ lẫn nhau một phen.

Cuối cùng Hoắc Hạm Yên bất giác đi tới cạnh Tiết Nghiêm, mở miệng trước,“Cô nương tỉnh lại có chỗ nào không ổn không?”

Liễu Ý Như đứng lên, nhìn bộ dạng của Hoắc Hạm Yên liền hiểu ra thân phận của nàng, hơi hạ thấp thân mình nói.“Cũng không có gì lo ngại, tạ đại ân của Quận chúa đại ân, Ý Như sẽ khắc sâu trong lòng.”

Hoắc Hạm Yên không dễ dàng khen ai, nhưng Liễu Ý Như ứng biến rõ ràng không tầm thường, cũng không biết người như vậy làm thế nào lại rơi vào tay ông lão kia. Nay ông lão đã chết, nàng cũng không có ý so đo chuyện này.“Bất quá chỉ là trùng hợp gặp gỡ, không có gì đáng để gọi là đại ân, nếu ngươi muốn tạ liền tạ Hầu gia đi.”

“Đại ân này, bản hầu không dám tham gia giành công.” Ngón tay Tiết Nghiêm cọ xát cái chén, ánh mắt không nhìn vào bất kì ai, mỉm cười nói.“Khắc sâu trong lòng thì không cần, lấy thân báo đáp nhưng thật ra là có thể.” Nói xong ánh mắt đánh giá Liễu Ý Như tựa như đối phương là một vật phẩm có giá trị.

Hoắc Hạm Yên nhìn và cảm thấy ngứa răng vô cùng, có ai nói cho mình biết vì cái gì bây giờ phu quân lại …. Đáng ăn đòn như thế. Hoắc Hạm Yên âm thầm cắn răng, lựa chọn việc không nhìn hắn. Cười trấn an với Liễu Ý Như,“Hầu gia xưa nay thích nói đùa, ngươi đừng để ở trong lòng.”

“Ta nói đùa lúc nào?” Tiết Nghiêm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Hoắc Hạm Yên, vẻ mặt bất mãn. Sắc mặt chợt cứng đờ, ý cười không giảm, chỉ là khóe miệng không ngừng run rẩy, bộ dạng nhịn đau.

“Hầu gia, ngươi không nói lời nào cũng không có ai nói ngươi câm điếc đâu.” Hoắc Hạm Yên nhìn Tiết Nghiêm, nói. Tay lại lặng lẽ dùng sức.

“Ui da --” Đến khi Tiết Nghiêm rên ra tiếng mới dừng lại.

Thấy Tiết Nghiêm bất mãn liếc Hoắc Hạm Yên một cái, Tố Ngôn nhất thời choáng váng, khi nào thì quận chúa thân mật với Ninh Viễn hầu gia như thế.

Nếu là.....

Liễu Ý Như là người trí tuệ, động tác của Hoắc Hạm Yên ở chỗ tối, tuy rằng có che dấu nhưng vẫn sẽ có người phát hiện, sắc mặt nàng nháy mắt có chút chua xót và tự giễu, nháy mắt lại khôi phục như ban đầu, làm cho người ta nhìn không ra manh mối.

Hoắc Hạm Yên dường như cũng không thấy mình dị thường trong mắt người khác chỉ xoay người phân phó với Tố Ngôn,“Tố Ngôn, khi Liễu cô nương nghỉ ngơi thỏa đáng, thì cho người đưa về Liễu gia trang, miễn cho người nhà phải lo lắng.”

“Đa tạ hảo ý của quận chúa, nhưng Ý Như không tiện về lại nhà” Thần sắc Liễu Ý Như lộ ra một chút bi thiết và kiên quyết, chậm rãi lắc đầu.

Hoắc Hạm Yên hồi tưởng lại chuyện trước kia liền hiểu rõ,“Lãm Nguyệt sơn trang đang xảy ra chuyện?”

Nghe thế, Liễu Ý Như liền giật mình, ngay cả Tiết Nghiêm đang lặng im uống trà cũng giật mình. Lãm Nguyệt sơn trang chiếm cứ phủ Hoài Tú đã mấy trăm năm, ở trong chốn võ lâm rất có thanh danh. Nay trang chủ Lãm Nguyệt sơn trang Liễu Khí Khái công lực sâu không lường được, trên giang hồ không có mấy người là đối thủ, chính là 10 năm gần đây, Liễu Khí Khái bỗng nhiên đóng cửa không ra ngoài, giang hồ ít người gặp qua.

“Ngươi làm sao biết ta là người của Lãm Nguyệt sơn trang?” Liễu Ý Như nghi hoặc hỏi.

Hoắc Hạm Yên lẳng lặng nhìn nàng một lát, cuối cùng cười nhẹ nói:“Gia phụ Hoắc Tấn Đức từng có một ấu muội tên gọi Hoắc Anh, không biết Liễu cô nương xưng hô với người này như thế nào?”

“Hoắc Anh là nương của ta, nhưng nương đã qua đời gần 10 năm.” Liễu Ý Như âm thầm kinh ngạc, ngẩng đầu nghi hoặc nói:“Hơn nữa cha ta chưa bao giờ đề cập tới việc mẫu thân còn thân nhân khác trên đời.”

Hoắc Hạm Yên tuy rằng chưa bao giờ nghe phụ vương chủ động nói về vị cô cô này, nhưng mỗi khi phụ vương và mẫu phi nhắc tới vị cô cô sớm mất này đều là vẻ mặt buồn bã ưu sầu. Trải qua việc ở kiếp nàng cũng có thể đoán được phần nào.