Chương 13

“Cái gì đây?” Nàng tìm được mục tiêu của mình từ trong khe hở của tảng đá ngầm, Trần Ngư làm việc chắc tay nhất trong số ba huynh muội, dù sao kiếp trước nàng cũng sinh sống ở gần bờ biển nên nàng vẫn biết rõ một số cách thức săn bắt hải sản.

Sau khi nàng nhìn thấy trên tảng đá ngầm bóng loáng trước mắt có một mảnh trông y như là tảo biển thì hai mắt liền sáng rỡ hẳn lên.

“Ngư nhi, sao rồi?” Trần Yến nghe thấy tiếng nàng kinh hô ở chỗ đá ngầm bên kia thì nôn nóng hỏi: “Muội bị thương rồi có đúng không?”

“Không có, không có.” Trần Ngư nhanh chóng lắc đầu, thấy Trần Yến với Trần Hải đều đã lại gần đây, nàng chỉ chỉ về phía đống tảo biển trên tảng đá ngầm kia, ngây thơ hỏi: “Tỷ, cái này có ăn được không?”

Trần Yến theo hướng tay nàng chỉ mà nhìn về phía tảo biển, sau khi sửng sốt một hồi thì liền duỗi tay chọc vào mũi nàng, bật cười nói: “Đây là đồ ăn của ốc biển, muội mà ăn nó rồi thì ốc biển biết lấy gì mà ăn đây?”

“Ách!” Với kiểu nói chuyện dỗ dành con nít của Trần Yến như này, Trần Ngư thật sự không dám gật bừa, chỉ có thể tỏ vẻ khó chịu, nói: “Ốc biển còn có thể ăn thì tại sao chúng ta lại không được ăn chứ?”

Trời ạ, ở đây nhiều tảo biển tự nhiên quá, nếu như không được ăn thì thật là phí của trời!

“Mấy cái như này không có ai nói là có thể ăn được hết, bởi vì lỡ như bị trúng độc thì sẽ không đáng!” Trần Yến một bên giải thích, một bên lôi kéo tay nàng, nói: “Đi thôi, đừng ở lại đây chậm trễ nữa, lỡ như trễ giờ cơm trưa thì nãi nãi sẽ đánh đòn muội đó.”

Haizzz, Trần Ngư luyến tiếc nhìn chằm chằm tảo biển hơn nửa ngày mới thu hồi ánh mắt, thầm lén lút an ủi mình: Nếu như mình mà có kiếm được nhiều bạc thì nãi nãi Hồ Thị cực phẩm này cũng sẽ không khen mình giỏi, vẫn là thôi đi, chờ sau này ở riêng lại nghĩ biện pháp sau!



Sau khi về đến nhà, ba người đều cùng bị mắng, có điều không phải Hồ Thị trách mắng mà là Trương Thị. Bữa sáng đều là do một tay nàng ta đảm đương hết, làm sao có thể không nổi điên cho được? Thế là tiện thể mắng chửi ba người cùng một lúc.

Nhưng nàng ta mắng lại không giống như Hồ Thị mắng, Hồ Thị tức giận lên là sẽ động thủ, nhưng Trương Thị thì chỉ có thể động miệng, không thể động thủ, cho nên ba người nghe tai này lọt tai kia, hoàn toàn xem như gió luồn qua tai.

Lần này ba huynh muội họ tránh được một kiếp, nhưng chờ đến khi Lâm Thị với Chu Thị trở về, trong nhà lại bùng nổ một trận gió lớn, làm cho Trần Ngư càng thêm kiên định muốn ra ở riêng.

Giữa trưa, Chu Thị với Lâm Thị xách ít cá nhỏ bán còn thừa lại về nhà, vẻ mặt đều rất vui mừng hớn hở, vừa nhìn là đã biết hôm nay buôn may bán đắt rồi.

“Sao hôm nay lại về sớm quá vậy?”

Hai người vừa mới vào cửa, ánh mắt Hồ Thị sắc bén chăm chăm nhìn bọn họ, ngữ khí chất vấn: “Bán được tổng cộng bao nhiêu văn?”

“A mẫu, hôm nay gặp được người quản sự, người nọ lập tức mua hết số cá của nhà chúng ta, cho nên mới được về sớm một chút ạ.” Chu Thị nở nụ cười tươi nịnh nọt, mở miệng giải thích cho Hồ Thị nghe.

“Bán được bao nhiêu văn?” Nét mặt Hồ Thị từ nãy đến giờ đều không cười, giống như thể con dâu vừa mới ăn trộm gì đó của mình vậy, ánh mắt kia làm cho người ta có hơi khó chịu.