Chương 10 -1

Triệu Thanh nghe thấy có người kêu tên của mình, thanh âm chứa đầy oán khí, trùng với giọng nói hô “Anh Vũ”. Y bình tĩnh nâng súng, muốn bắn xuyên xương sọ người này.

Hàn Thông dùng toàn lực mới tránh thoát khỏi viên đạn xẹt đến, chật vật quay cuồng trên mặt đất, lại khiến cho tên đàn em đứng sau hắn một súng nát sọ.

Triệu Thanh, Triệu Thanh!

Hàn Thông cắn xé hai chữ này, mắt trái đã mù lại ẩn ẩn đau.

Gã nhớ tới năm tháng sợ hãi cùng người này chiến đấu, nỗi đau đôi mắt bị xuyên thủng trong nháy mắt tràn về, một lần nữa đánh úp đại não.

Hàn Thông gắt gao nhìn chằm chằm họng sóng tối tăm còn vương khói, ở bên cạnh, từng thuộc hạ lần lượt ngã xuống, nhưng như cũ không ngừng có người liều mạng xông lên, cuối cùng đều hiến mạng dưới họng súng của đoàn trưởng Ám Nha đoàn.

Gã bại một lần, tự nuốt lấy quả đắng, trở nên tham sống sợ chết, nhưng lần này lại bất đồng.

Cứ điểm của Ám Nha đã bị đánh bại không sai biệt lắm, bên ngoài lại bẫy rập trùng trùng. Giờ đây, Sơn Báo của gã nắm ưu thế tuyệt đối.

Nguyên bản tra khảo Bồ Câu không đạt kết quả mong muốn, còn tưởng hôm nay không có cơ hội báo thù, không nghĩ tới Triệu Thanh còn có lá gan quay lại.

Hàn Thông dùng một con mắt còn lại này thề, gã không bao giờ làm chuyện chạy ra rồi lại quay lại cứu viện này.

Gã muốn vặn gãy tứ chi con quạ đen đầu đàn này, đạp đầu dưới chân, tinh tế nhấm nháp máu tươi của đối phương, hủy đi xương cốt cứng rắn đó.

Gã muốn chứng kiến cảnh Triệu Thanh thống khổ cực độ, phải nức nở van xin. Gã phải tra tấn y đến khi nỗi hận tan biến, sau đó móc hai mắt của y, ăn miếng trả miếng.

Trong phòng, Tiêu Đàm phát hiện đoàn trưởng trở về cứu mình, trong chớp mắt liền hoảng sợ, lại nghi hoặc, sau đó là tự trách cùng lo lắng, sắc mặt chuyển biến khó lường, trong lòng trăm mỗi cảm xúc ngổn ngang.

Đoàn trưởng như thế nào biết gã đã xảy ra chuyện?

Có mật đạo bảo toàn đường lui, nếu không phải gã đen đủi bị Sơn Báo tóm được, theo lý thuyết là có thể thuận lợi thoát khỏi vòng vây rồi.

Còn liên lụy đến đoàn trưởng, vạn nhất y xảy ra chuyện gì....

Tiêu Đàm không dám nghĩ sâu hơn.

Tô Việt bên kia cảm xúc vững vàng hơn nhiều, hắn chỉ nghi vấn một chút, nguyên lai đời trước Triệu Thanh có quay lại sao?

Lúc ấy hắn không chiến đấu ở căn phòng này, về việc Tiêu Đàm bị bắt rồi tra tấn dã man cùng từ miệng người khác nghe được.

Đời trước không có hắn tham dự, Tiêu Đàm chỉ sợ không sống được đến hiện tại. Cho nên khi Triệu Thanh đuổi đến phát hiện không cứu được người, mới không nói ra?

Trong lòng suy nghĩ một hồi, Tô Việt không nhịn được cảm khái, đoàn trưởng đối với tâm phúc thật sự là hết lòng hết dạ, một bạn giường như hắn không phải người có phúc được hưởng thụ đãi ngộ này.

Tiêu Đàm cảm xúc mất khống chế vài giây, ngay sau đó liền lấy lại tinh thần nói vị trí mật đạo cho Tô Việt, dặn dò hắn: “ Mau đi chi viện cho đoàn trưởng, các người liên thủ với nhau, nhất định có thể thoát khỏi vòng vây.”

Tô Việt xoay chủy thủ nửa vòng, chặn lại viên đạn bắn tới: “Tôi đã nói rồi, sẽ không bỏ lại đồng bạn.”

Tiêu Đàm cắn răng nói: “Tôi bị thương quá nặng, đi không nổi, cậu không cần áy náy, phải ưu tiên bảo vệ đoàn trưởng, không cần do dự.”

Lải nhải vài câu, ai cũng đừng đi, không thấy mắt Hàn Thông đỏ ngầu sao? Khi nhìn thấy thân ảnh Triệu Thanh, liền như sói đói từ lâu nhỏ dãi nhìn con mồi.

Tô Việt cúi đầu quét mắt nhìn Tiêu Đàm một cái, nghiêm túc nói: “Không vội, trước đó tôi di chuyển anh đi đã, nơi này không an toàn.”

Tiêu Đàm: ?

Như vậy kéo xuống đi, ai cũng đừng nghĩ đi, không thấy Hàn Thông đã đỏ mắt cuồng bạo sao? Ở nhìn thấy Triệu Thanh thân ảnh sau, giống như là một đầu sói đói thấy thèm nhỏ dãi đã lâu con mồi.

Tô Việt cúi đầu quét hắn liếc mắt một cái, nghiêm túc nói: “Không vội, ta trước cho ngươi di chuyển vị trí đã, nơi này không quá an toàn.”

Tiêu Đàm: “?”

Tô Việt quyết đoán nâng chân đá Bồ Câu Trắng vào góc tường khá xa, lại thuận tay ném tới một cái bàn che đi, nhẹ nhàng thuần thục. Chỉ tội cho Tiêu Đàm đã một thân thương tích, bị đá một cái đầu liền đầy sao, thiếu chút nữa về chầu ông bà, hận không thể đem tin tức mật đạo vừa nói ra nuốt trở về.

Gã nhịn đau hỏi: “Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Tô Việt cầm chủy thủ trong tay, để lại lời ít mà ý nhiều: “Chờ.”

Vừa dứt lời, hắn liền phi thân vào trong mưa bom bão đạn, lấy tư thái dũng mãnh cường hãn, xé rách tấm lưới huyết tinh này.