Chương 5-2

Diều Hâu và Khổng Tước cũng không hiểu vì sao Tô Việt lại ném chủy thủ đi, dẫn tới bị địch tập trung tấn công, nếu không có nguyên nhân chính đáng, loại hành động đó trên chiến trường chính là tự đâm đầu vào cái chết.

Khổng Tước lặng lẽ dùng khuỷu tay chọc chọc Anh Vũ, nỗ lực dùng môi ngữ ám chỉ: “Mau nhận sai, mau cảm ơn.”

Diều Hâu thì hảo tâm giảng hòa: “Lần này được đoàn trưởng tự mình ứng cứu, có phải có chút thụ sủng nhược kinh?”

Tô Việt hơi gật đầu: “Là rất kinh.”

Hoàn toàn ngoài dự liệu.

Diều Hâu vỗ mạnh vào lưng hắn: “Không cần khẩn trương, tôi cũng từng được đoàn trưởng cứu vài lần, tiểu tử nhà cậu vận may không tồi nhặt về một mạng, còn không nhanh nói vài lời với ân nhân!”

Tô Việt đành bước ra phía trước, rũ mắt nói: “Cảm ơn đoàn trưởng.”

Triệu Thanh muốn dạy dỗ người này một trận, mắng cho hắn hiểu vũ khí như sinh mạng, trên chiến trường súng đạn không có mắt biến hóa khôn lường, ngươi chỉ cần lơ đãng một chút thôi hồn liền về địa ngục.

Vì bảo vệ người khác mà ném mạng mình đi, ngại sống quá lâu rồi sao?

Y lạnh giọng trần thuật sự thật: “Không cần, cứu cậu là tôi nên làm, dù sao cậu ném vũ khí ra cũng là để chắn đạn cho tôi.”

Những người xung quanh lúc này mới hiểu thực hư câu chuyện, vậy không thể trách Anh Vũ được, ngược lại còn phải trao huân chương cứu giá.

Không lâu sau, phó đoàn Bồ Câu Trắng dẫn theo người chạy tới, động tác nhanh chóng đưa đoàn trưởng đến cứ điểm, nơi có đầy đủ thiết bị y tế luôn sẵn sàng ứng phó với bất kỳ tình huống nguy hiểm nào.

Tô Việt đi theo về ký túc xá cứ điểm, kết quả còn chưa chạm vào cửa phòng đã bị Bồ Câu Trắng vừa kết thúc phẫu thuật xong xách cổ áo ấn lên cửa.

Phó đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê, bí danh Bồ Câu Trắng, tên thật Tiêu Đàm.

Đời trước, phó đoàn trung thành tận tâm này không thể sống sót vào hia năm sau, nghĩ lại, không trơ mắt nhìn đoàn trưởng bị bắt bỏ tù, chịu mọi tra tấn, đối với gã cũng xem là chuyện tốt.

Bởi cả dong binh đoàn mỗi người đều biết, Tiêu Đàm là fan cuồng của đoàn trưởng, sẵn sàng hy sinh tất cả vì y.

Thân là một người y thuật cao siêu, mục đích tồn tại duy nhất của gã chính là giúp Triệu Thanh có một cơ thể khỏe mạnh, hoàn chỉnh xuất ngũ dưỡng lão, cho đến sống thọ và chết tại nhà.

Lần này nhìn thấy thần tượng của mình bị bắn trúng, chân trái bị thương nghiêm trọng, Tiêu Đàm tức đến phát điên.

Gã lạnh giọng chất vấn: “Cậu bảo vệ đoàn trưởng như vậy sao?”

Tô Việt rũ mắt nhìn xuống tay gã, nhẹ nhàng bâng quơ: “Ai cũng có khả năng bị thương, ai cũng có nguy cơ bỏ mình, chúng ta được huấn luyện chém gϊếŧ, chứ không phải làm nhiệm vụ hộ tống.”

Tiêu Đàm phẫn nộ hét lớn: “Đoàn trưởng chỉ vì bảo vệ cậu nên mới bị thương, đổi lại là nghe cậu nói mấy lời này sao?”

Tô Việt không muốn dây dưa, nhấc tay đẩy người ra, sửa sang lại cổ áo: “Đoàn trưởng ngày thường nguyện ý đối tốt với tôi, bảo vệ tôi, yêu thương tôi, chuyện như vậy còn rất nhiều, đều làm anh ghen tỵ?”

Tiêu Đàm nghiến răng cảnh cáo: “Tô Việt, cậu lai lịch không rõ ràng, ba năm trước tôi đã từng phản đối cậu khi tham gia tuyển chọn lính mới. Nếu không lúc đó thiếu người, Ám Nha căn bản sẽ không thu nhận cậu, thế nên tốt nhất cậu nên cẩn thận một chút, đừng để tôi tra ra dấu vết.”

Tô Việt bất đắc dĩ thở dài: “Phó đoàn, đã có ai nói cho anh biết rằng khơi khơi đe dọa người khác như thế rất dễ bị diệt khẩu chưa. Bây giờ anh có phải đang khuyên tôi nhân lúc còn sớm thanh trừng tai họa ngầm sao?

Tiêu Đàm cười mỉa: “Nếu như cậu có năng lực, cứ việc thử.”

Tô Việt không muốn cùng tay bác sĩ này so đo hơn thua, tránh đến ngày hắn nằm trên giường bệnh lại bị tên điên này công khai rút ống thở.

Chỉ là trong thời gian Triệu Thanh đi đứng bất tiện này, tra được có phản đồ trong tổ chức.

Hóa ra trừ hắn vẫn còn nằm vùng khác, còn cấu kết với những tên vọng tưởng lật đổ Triệu Thanh khác khởi xướng cuộc ám sát.

Tiêu Đàm cũng chết trong cuộc loạn chiến này, lúc phát hiện mười ngón tay đã bị chặt đứt, bị địch tra tấn dã man nhằm tìm ra nơi giấu Triệu Thanh.

Tô Việt ngước nhìn nam nhân mặc áo blouse trắng, quầng mắt thâm quầng, đột nhiên hỏi một câu: “Lúc tôi mới bước vào đoàn, kỳ thực tập vẫn luôn ở đội của anh. Khi đó có rất nhiều lính mới không tra được tư liệu, tại sao anh lại chỉ khó chịu với mình tôi?”

Tiêu Đàm khinh miệt mà nói: “Bởi vì cậu không giống những người khác, là người không còn thân nhân, tại sao phải dùng bí danh?”

Tô Việt ngưng mi nói: “Chẳng phải ai trong Ám Nha cũng dùng bí danh sao, nên tôi mới lấy một cái.”

Tiêu Đàm trầm giọng nói: “Vậy sao cậu không chờ chuyển lên chính thức rồi lấy, một hai ầm ĩ trước mặt đoàn trưởng, lại còn chọn đúng lúc y vừa từ chiến trường trở về?”

Tô Việt: “...”

Thì lúc đó bị Triệu Thanh bắn một viên đạn sượt qua cổ, đứng giữa lằn ranh sinh tử, trong đầu bỗng lóe lên cái cớ sao.

Bằng không lại bảo hắn nên nói cái gì với con người đột nhiên nổ súng chứ?

Mở miệng “Hi” một tiếng, ngậm miệng lại cả đời sao?

Tiêu Đàm càng nghĩ càng thấy hối hận: “Đáng lẽ tôi nên đánh rớt cậu ngay từ đầu, phí công tôi nghĩ nát óc cho cậu một cái bí danh tạm thời.”

Tô Việt bỗng chốc hoài nghi: “Nghĩ nát óc? Cái bí danh ngớ ngẩn đó hở?”

Tiêu Đàm: “Ngớ ngẩn? Cậu còn dám chê? Cái danh hiệu đó từ chiều dài đến hàm nghĩa đều huyền bí cao siêu biết bao nhiêu. Mà tên khốn cậu lại nói ảnh hưởng xấu đến phong thái đoàn đội, đây chính là đang sỉ nhục tôi.”

Tô Việt trầm mặc một lát, lúc đó bí danh tạm thời của hắn hình như là “Thầm thì số 3”.

Huyền bí? Cao siêu?

Đội lính mới dưới trướng Bồ Câu Trắng có năm người, cuối cùng sống sót chuyển chính thức chỉ còn hai người. Các đội khác còn thảm hại hơn, hoặc là chỉ có một, hoặc là không còn một mống.

Kỳ thật Tô Việt lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, nhưng không ngờ lý do buồn cười ấy lại khiến Triệu Thanh lại buông tha hắn, chỉ dùng hình phạt báo cáo vượt cấp mà xử phạt.

Bất quá, tuy rằng Triệu Thanh không tiếp tục truy cứu, nhưng cũng không có giải thích nguyên nhân nổ súng.

Đó là lần đầu tiên họ gặp mặt, nguyên nhân nổ súng đó vẫn luôn là bí ẩn, kéo dài từ đười trước đến đời này.

Ứng phó xong với Bồ Câu Trắng, hắn nhận được một tin nhắn đã được mã hóa.

Hắn đọc xong liền xóa mọi dấu vết, suy tư một lát, quyết định tuân theo mệnh lệnh, đêm nay đi thăm bệnh.

Triệu Thanh bị thương chưa đến nửa ngày, tin tức đã truyền tới quân đội Đế Quốc, như vậy hẳn sẽ rất nhanh thôi tất cả thế lực cần biết sẽ biết.

Đêm khuya, Tô Việt giả mù sa mưa mà gửi tin nhắn cho đoàn trưởng, dò hỏi đối thương thương thế như nào, có cần người chăm sóc ban đêm không?

Quả nhiên, rất nhanh đối phương đã trả lời, kêu hắn qua.

Thời điểm Tô Việt tiến vào phòng bệnh, Triệu thanh đang dựa vào đầu giường, chợp mắt thϊếp đi.

Chân trái đã được băng bó cẩn thận, cố định trên giá không thể nhúc nhích, chân phải tùy ý gác lên chăn, áo ngủ chảy xuống hai bên hông, mảng da thịt dưới ánh đèn vàng ấm áp càng tăng phần gợi cảm.

Tô Việt nhớ lại mệnh lệnh vừa nhận được, cấp trên kêu hắn xác nhận vết thương của Triệu Thanh có bao nhiêu nghiêm trọng, trên người còn có thương thế nào khác không?

Chỉ cần xác định đoàn trưởng Ám Nha bị thương nặng, bọn họ có thế tìm được thời cơ tốt để động thủ.

Tô Việt khóa trái cửa phòng, ngựa quen đường cũ ngồi xuống mép giường, vươn tay muốn cởi bỏ quần áo của Triệu Thanh, bình thường những hành động này của hắn sẽ không bao giờ bị cự tuyệt.

Dù cho những lúc Triệu Thanh bị thương cũng sẽ không ngăn hắn lại.

Nhưng giờ đây, đối phương đột nhiên mở mắt, đè tay hắn xuống.

Tô Việt không rõ nguyên nhân mà ngẩng đầu nhìn, thanh âm trầm thấp sặc mùi tra nam: “Làm sao thế, tôi đã rất lo lắng, rất muốn ôm ôm anh.”

Triệu Thanh híp đôi mắt phượng liếc xéo người đối diện, trong mắt lóe lên điểm âm hàn, cười như không cười: “Ôm cái gì, gà luộc nhạt nhẽo vô vị thì có gì mà ôm?”

Tô Việt: “...”

Sao lỗ tai người này lại thính như thế, mà cấp dưới tám chút chuyện cũng phải nghe lén hở?