Chương 6

Triệu Thanh sắc mặt âm trầm, mang dáng vẻ một lời không hợp liền bẻ gãy móng vuốt của Anh Vũ.

Nếu là người thường hiện đã mặt mày tái mét, nhưng Tô Việt lại không một chút kinh sợ.

Căn cứ vào kinh nghiệm tích lũy từ đời trước, chỉ cần tùy tiện dỗ dành một chút, nói nhiều lời hay, người này đều dễ dàng bỏ qua.

Nói cho cùng, dù sao vẫn là Triệu Thanh câu dẫn hắn.

Một người chủ động nằm dưới thân nam nhân, đối tượng lại là nằm vùng, tương lai định sẵn sống cuộc sống ngục tù, trở thành bàn đạp để hắn thăng tiến trên sự nghiệp.

Tô Việt cũng không rút tay lại, nâng tay kia cọ cọ bờ ngực của đoàn trưởng, trong âm thanh mang vài phần ám ách nói: “Tô nói sai rồi, sao có thể nhạt nhẽo vô vị, phải là nước sốt đậm đà.”

Làm người ta thực tủy biết vị.

Triệu Thanh được hắn dỗ ngọt, tâm trạng dần thả lỏng, liền quyết đoán buông lỏng tay ra, miễn cho Anh VŨ chọc cho bốc lửa.

Tô Việt nhân cơ hội nhanh chóng kiểm tra thương thế người đối diện, xác định ngoài chân trúng đạn ra còn eo vai có vài vết bầm tím, ngoài ra cũng không còn gì đáng ngại.

Nếu như có người đến ám sát lần nữa, rất có thể chịu thất bại.

Không phải Tô Việt đối với những người đó không tin tưởng, đời trước Triệu Thanh bị thương so với bây giờ còn nặng hơn, nhưng cuối cùng y vẫn còn sống, mà tất cả những kẻ đến ám sát đều đi lãnh cơm hộp.

Tô Việt bất động thanh sắc giúp đoàn trưởng khép áo ngủ lại, kéo chăn lên một chút, thực hiện đúng thiết lập nam nhân ấm áp.

Triệu Thanh thấy vẻ ta đây của hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ôm đủ rồi sao? Không phải nói còn muốn?”

Tô Việt không trả lời trực tiếp mà chỉnh đèn tối xuống: “Thân thể của anh còn yếu, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Hắn còn phải đi thông tri cho cấp trên, thời gian quý giá vô cùng.

Triệu Thanh nhướng mày: “Hơn nửa đêm mò tới đây, chỉ vì thăm bệnh?”

Tô Việt thấp giọng giải thích: “Ở ngoài phòng bệnh không thể làm gì cho anh, bây giờ xác nhận vẫn ổn là tôi an tâm rồi.”

Đối phương nâng nâng cằm: “Cái gì mà ổn?”

Tô Việt thong thả trả lời: “Giữ được cái mạng, lại không tàn tật, chính là ổn không phải sao?”

Triệu Thanh đánh giá hắn một chút, ánh mắt chuyển sang đèn ngủ, tựa hồ không để ý mà hỏi: “ Buổi chiều cậu cùng Tiêu Đàm cãi nhau?”

Tô Việt hơi hơi giật mình, cười nhạt một tiếng nói: “Không phải chuyện gì lớn, phó đoàn không vừa mắt vừa mắt tôi, cũng không phải ngày một ngày hai.”

Triệu Thanh không tán đồng: “Tiêu Đàm là bác sĩ, tạo mối quan hệ tốt với hắn, chính là được cộng thêm một cái mạng.”

Tô Việt không phải loại người đem mạng mình ký thác lên người khác: “Không sao cả, tôi không quan tâm.”

Triệu Thanh giương mắt lạnh lùng nói: “Các cậu chính là thành viên trong đoàn, tôi không muốn nhìn thấy chuyện như hôm nay phát sinh thêm lần nào nữa, các cậu chỉnh đốn lại ngay cho tôi.”

Tô Việt thản nhiên trả lời: “ Bồ Câu Trắng là phó đoàn trưởng, tôi có thể ấn đầu hắn ta xuống nói xin lỗi sao, hay anh cảm thấy tôi là người gây sự?”

Cả dong binh đoàn đều biết, Bồ Câu Trắng thường xuyên nghi ngờ Anh Vũ lai lịch bất chính.

Đáng tiếc đời trước đến lúc chết Bồ Câu Trắng cũng không tìm được chứng cứ, cuối cùng lại là Tô Việt tự phơi bày, không biết làm cho bao nhiêu người kinh ngạc đến rớt trọng mắt, lại thuận tiện tiễn đoàn trưởng vào tù.

Triệu Thanh liếc Anh vũ một cái, càng ngày càng không ngoan ngoãn như lúc trước, trong lòng thầm mắng một tiếng, y hao tâm tổn sức như vậy, còn không phải vì xây cho Tô Việt một tầng bảo đảm sao?

Trên chiến trường đao kiếm vô tình, bị thương là thói quen thường tình.

Bác sĩ trong đoàn đội đều sẽ nỗ lực cứu người, nhưng nỗ lực và toàn lực là hai khái niệm khác nhau.

“Tôi sẽ gọi Tiêu Đàm đến đây nói rõ đầu đuôi, ai sai nhận sai, ai cần xin lỗi thì xin lỗi, nếu không nói được nữa thì đánh một trận, tóm lại không thế để các cậu không bằng mặt cũng không bằng lòng thế này được.”

Tô Việt nhíu mày: “Dù sao cũng không phải vấn đề của tôi, hay tôi đem hắn giải quyết sạch sẽ một chút, liền không còn vấn đề.”

Triệu Thanh thiếu chút nữa bị tính khí trẻ con của hắn chọc cười: “Đây còn ghi hận hắn cáo trạng cậu?”

Tô Việt lắc lắc đầu: “Mặc kệ hắn, muốn cáo trạng thì cáo trạng, tôi không ngại. Báo cáo với cấp trên là quy tắc cơ bản, không đáng để ghi hận.”

Tô Việt dù nằm vùng, nhưng cũng giữ quy tắc của nằm vùng, khinh thường so đo với bọn lính đánh thuê tạp nham không tuân thủ quy định.

“Hửm.” Đôi mắt hẹp dài mang ý cười liếc hắn: “Không ngại thật sao?”

Tô Việt đại trượng phu dám làm dám chịu, mang vẻ đứng đắn không so đo với tiểu nhân.

Triệu Thanh dựa vào đầu giường, chuẩn bị tốt bộ dáng muốn xem chuyện vui: “Vậy lại đây chia sẻ một chút, đoàn trưởng tôi ngày thường như thế nào nguyện ý đối tốt với cậu, bảo vệ cậu, yêu thương cậu, làm cho người khác phải ghen tỵ?”

Tô Việt: “……”

Tiêu Đàm anh có còn là người không!