Chương 3

Sa mạc khô đúng với tê gọi của nó, đâu đâu cũng là đá khô và cát vàng tung bay rực rỡ một khoảng trời.

Minh Khương đi trên sa mạc khô, từ trên cao nhìn xuống, tựa như con kiến nhỏ.

Cậu dựa theo con đường lần đi trước đi hơn 4 tiếng đồng hồ, mới thấy được cái hố to màu đen kia.

Thanh niên bên canh trầm mặc linh hoạt trượt xuống đáy hố, nghiên cứu những mảnh vỡ phi hành khí rơi rụng đầy đất.

Minh Khương đứng ở bên cạnh hố sâu nhìn xuống Lục Lẫm.

Khí chất Lục Lẫm quá đặc thù, cho dù Lục Lẫm không nói ra, Minh Khương cũng có thể đoán ra thân phận đối phương là quân nhân.

Hơn nữa không biết vì điều gì, đối phương cũng không có ý tứ giấu giếm gì.

Minh Khương không đoán ra nguyên nhân, liền không lãng phí quá nhiều tế bào não để suy nghĩ sự tình không có quan hệ với bản thân.

Thời điểm Lục Lẫm kiểm tra độ hoàn chỉnh của phi hành khí, cậu bắt đầu lấy hố sâu làm tâm hướng bốn phía kiểm tra, tiếp tục đi tìm thực vật trước đó không tìm được.

Lục Lẫm tới tìm cái phi hành khí này, ý đồ chính vẫn là thông tin thiết bị bên trong phi hành khí.

Sau khi anh phát tin tức định vị cho phó quan của mình, hủy thông tin thiết bị đi, chuẩn bị rời khỏi hố sâu, khi quay đầu lại thì phát hiện thân ảnh Minh Khương trên hố sâu đã sớm không còn.

Lục Lẫm như cũ không nhanh không chậm đi ra hố sâu, thị lực tuyệt vời giúp anh vừa đi ra tới, liền thấy được thân ảnh nhỏ gầy nơi xa gần như bị bao phủ bởi cát vàng.

Thân ảnh kia đi đến bên cạnh một tảng đá khô, bỗng nhiên ngồi xổm xuống.

Lục Lẫm vốn cho rằng Minh Khương bỏ mình lại đây, thân thể dừng lại, đầu ngón tay buông xuống bên người vuốt ve một chút.

Anh nhấc chân đi đến chỗ Minh Khương, tận khi đi đến phía sau Minh Khương, mới phát hiện đối phương ngồi xổm xuống là vì cái gì.

Đó là một đóa hoa màu vàng thật xinh đẹp, khác hẳn với sắc vàng của cát sa mạc, đóa hoa sắc vàng nhạt run run rẩy rẩy nhô đầu ra từ khe đá khô, lắc lư giữa cuồng phong, nhưng vẫn đứng thẳng trong gió.

Lục Lẫm không hiểu sao nghĩ đến Minh Khương.

Đồng dạng thân ảnh nhỏ gầy, mặc bộ đồ phòng hộ đơn giản, lại có thể theo kịp bước chân của anh trước cơn cuồng phong.

Minh Khương không biết những suy nghĩ phức tạp trong đầu Lục Lẫm.

Cậu thật cẩn đưa cây thực vật từ khe đá lấy ra, thậm chí không rảnh lo Lục Lẫm đã đến phía sau mình, xốc đồ phòng hộ lên bảo vệ thực vật, phòng ngừa cơn lốc làm gãy nát đóa hoa.

Động tác Minh Khương quá nhanh, khi kéo đồ phòng hộ còn kéo theo quần áo của mình, lộ ra một khoảng da trắng nõn, thoạt nhìn không hợp với hành tinh rác chút nào.

Lục Lẫm nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Nhưng suy nghĩ của anh cực nhanh, suy đoán thân phận Minh Khương.

Vấn đề này từ khi anh tỉnh lại vẫn luôn ở trong đầu, Minh Khương cũng không biết, sau khi cậu rời khỏi, Lục Lẫm kéo thân thể trọng thương đi theo phía sau cậu.

Lục Lẫm thấy Minh Khương thuần thục giao tiếp với chủ cửa hàng kia như thế nào, thậm chí xung đột cùng Buddy, tất cả đểu khẳng định Minh Khương đã ngây người rất lâu ở chỗ này.

Nhưng thoạt nhìn Minh Khương... Không quá giống người ở đây.

Lục Lẫm nghĩ thầm, bất luận là khuôn mặt tinh xảo lại xinh đẹp kia, hay là cặp mắt mang sắc xanh thẳm giống như bầu trời sao, hay lại là làn da trắng sứ tinh tế, tất cả đều chống lại cái hành tinh rác này tưng bội.

Hơn nữa, Lục Lẫm không thấy Minh Khương có ác ý đối với mình.

Đương nhiên, trong mắt Minh Khương cũng không có thiện ý gì, cậu coi cứu người thành một việc theo quy củ, hoặc nên nói là một việc nhỏ diễn ra hàng ngày.

Tựa như tiện tay cứu một con chó, con mèo nhỏ vậy.

Minh Khương cẩn thận che chở thực vật trong đồ phòng hộ, đã quên luôn sự tồn tại của Lục Lẫm, lúc quay người thiếu chút nữa đυ.ng phải ngực thanh niên cao lớn.

“Cẩn thận.” Lục Lẫm giữ chặt Minh Khương đột nhiên né về phía sau, sau khi xác nhận Minh Khương đứng vững, nhanh chóng buông cánh tay trên vai Minh Khương.

Minh Khương đứng vững thân thể, quay đầu vừa thấy, phát hiện phía sau mình chính là tảng đá khô kia.

“Cảm ơn.” Minh Khương lễ phép nói, tuy rằng cái từ này cơ hồ không tồn tại ở hành tinh rác.

Lục Lẫm trầm mặc không nói gì, Minh Khương cũng không để ý, hiện tại trong lòng cậu toàn bộ đều là đóa hoa trong đồ phòng hộ.

Trở lại sân nhỏ, việc đầu tiên Minh Khương làm chính là lấy chậu hoa mình thích nhất ra, cẩn thận nhổ trồng đóa hoa kia vào chậu, tưới nước và dịch dinh dưỡng đặc biệt cho thực vật.

Lục Lẫm ngồi trên tảng đá trong vườn, eo lưng thẳng tắp.

Anh lẳng lặng nhìn Minh Khương coi chậu hoa như bảo bối, tận đến khi thấy Minh Khương đăt chậu hoa vào chỗ xong, mới mở miệng nói chuyện: “Cậu muốn ngốc tại cái này địa phương này mãi sao?”

Minh Khương còn đang đắm chìm trong việc tìm được cây thực vật yêu thích, chợt nghe thấy Lục Lẫm nói chuyện, có chút nghi hoặc ngẩng đầu.

Nhìn hoang mang trong ánh mắt đối phương, Lục Lẫm lần thứ hai nói chuyện: “Cậu không thích hợp ở lại đây.”

Đều là đàn ông, sao Lục Lẫm có thể không nhìn ra Buddy những tư tưởng dơ bẩn da^ʍ tà đó.

Minh Khương lớn lên rất đẹp, cho dù là Lục Lẫm từ nhỏ lớn lên ở Thủ Đô Tinh đế quốc Lotus cũng không thể không thừa nhận, khuôn mặt Minh Khương đặt tại Thủ Đô Tinh cũng là số một số hai.

Nhưng ở một nơi như khu tị nạn thì, lớn lên đẹp mắt không hẳn đã là một chuyện tốt.

Nếu không có đủ năng lực để bảo vệ bản thân, vậy ngốc ở nơi này thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.

Nghĩ đến đây, Lục Lẫm bổ sung nói: “Tôi có thể mang cậu rời đi.”

Minh Khương không nghĩ tới Lục Lẫm sẽ nói như vậy.

Cậu khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, lông mi run rẩy.

Nếu hôm nay không thu được thư trúng tuyển trường quân sự đế quốc Lotus, Minh Khương có lẽ sẽ thật sự đánh cuộc một phen vào Lục Lẫm.

Nhưng hiện tại cậu đã có lựa chọn càng tốt hơn, cậu không cần phải đánh cuộc tương lai vào một người xa lạ không quen biết bao nhiêu.

Cho dù người xa lạ này là người mà cậu cứu về.

Minh Khương lễ phép cự tuyệt: “Xin lỗi, tôi không cần.”

Lục Lẫm nhanh chóng hiểu được, Minh Khương không tin anh.

Điều này rất bình thường, Lục Lẫm bình tĩnh thầm nghĩ.

Dù thế nào đi chăng nữa, thời gian anh và Minh Khương ở chung cũng mới hơn một ngày, ngày hôm trước hai người còn chưa nói chuyện qua.

Bọn họ đều không phải người có tính cách nhiệt tình, Minh Khương vừa thấy liền biết cảnh giác và cẩn thận, sẽ không dễ dàng tin tưởng người xa lạ.

Có thể chờ sau khi mình rời đi, để phó quan tới xử lý.

Lục Lẫm cũng không thuyết phục nhiều, gật đầu tỏ vẻ biết, sau đó đứng dậy rời sân.

Minh Khương nhìn đối phương rời khỏi sân, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Về phần đối phương muốn đi đâu, đó không phải chuyện cậu muốn biết.

...

Trước khi trời tối, Minh Khương thu thập đồ vật của mình xong.

Các cánh cửa đều đóng chặt, Minh Khương ngồi trước bàn, trên bàn bày những bông hoa vàng nhạt ban ngày tìm được.

Hành lý cậu không nhiều lắm, trừ bỏ một ít quần áo tắm rửa đơn giản, còn lại là một ít hạt giống và hoa khô, đều là những thứ cậu thích.

Cậu tính đêm nay sẽ chuẩn bị rời khỏi tinh cầu hỗn loạn lớn lên từ nhỏ, con đường rời đi là ch nuôi nói cho Minh Khương biết trước khi qua đời.

Thời gian tuy rằng eo hẹp, nhưng cũng không tính quá mức vội vàng. Tại sao hành lý lại ít như vậy, chỉ là do Minh Khương cảm thấy không có gì cần mang theo.

Ngoại trù cây thực vật trước mặt này.

Đây là loại thực vật mà cha nuôi cậu thích nhất, tên khoa học là Khô Khương, tên Minh Khương bởi vậy mà đến.

Khô Khương khó tìm, khi còn nhỏ, cha nuôi từng đưa cho Minh Khương một gốc cây Khô Khương.

Nhưng cây Khô Khương kia theo cha nuôi rời đi đã trở nên khô héo, Minh Khương sử dụng rất nhiều biện pháp cũng không thể cứu về được.

Minh Khương thu hồi những suy nghĩ phức tạp, dán tin nhắn đã chuẩn bị trước lên cổng sân.

Cậu ôm Khô Khương vào ngực, vác hành lý lên, đứng ở trong sân nhìn sân vườn tươi tốt và hai căn phòng nhỏ một lần cuối.

Đến khi đêm tối buông xuống, Minh Khương mới trịnh trọng xoay người, không quay đầu lại rời đi ngôi nhà cậu đã sống mười mấy năm.

Lục Lẫm vừa trở về liền thấy thư trong sân, trên phong thư trắng tinh, không viết gì cả.

Anh mở phong thư ra, sau khi nhìn đến mấy câu đơn giản bên trong và một xấp tiền tinh tế nhỏ, nhíu mày.

Tinh cầu Thủ Đô đế quốc Lotus cùng tên với quốc gia, nó được gọi là tinh cầu Lotus.

Minh Khương đi qua nhiều cảng tinh tế, rốt cuộc sau một tháng tới cảng chính tinh cầu Lotus.

Từ cảng ra, Minh Khương ôm Khô Khương trong lòng xách cặp sách trên tay.

Khoa học kỹ thuật tinh cầu Lotus phát triển hơn xa hành tinh rác, nơi này khắp nơi đều có phi hành khí và xe huyền phù.

Minh Khương nhìn mà hoa cả mắt, cũng may cậu sớm chuẩn bị tốt.

Trước khi cha nuôi chết đã để lại cho cậu một số tiền, số tiền này cũng đủ Minh Khương thuận lợi sinh hoạt trong ba năm tại trường học.

Chuyện thứ nhất sau khi rời khỏi hành tinh rác, Minh Khương lập tức đi đổi một thiết bị đầu cuối.

Hành trình kéo dài một tháng trên phi thuyền khiến Minh Khương có chút sợ ánh sáng, cậu lấy một chiếc mũ thường dùng đội lên, tiện tay đón một chiếc xe huyền phù hướng trường học.

Lúc mua thiết bị đầu cuối thì thông tin của cậu cũng đã được ràng buộc, thông báo nhập học cho phép cậu được miễn phí đi xe huyền phù tới trường học.

Minh Khương tìm vị trí cuối cùng cạnh cửa sổ, ôm Khô Khương ngồi xuống.

Ngoài cửa sổ xe những tòa nhà cao tầng dần dần lùi về phía sau, thủ đô Lotus không giống hành tinh rác một chút nào.

Trên đường xe chạy, có người ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cậu. Minh Khương kéo vành nón xuống, lại xê dịch về hướng cửa sổ.

Cậu không có định nói chuyện, nhưng người ngồi bên cạnh hiển nhiên là một người nói nhiều.

“Chào cậu, cậu cũng là tân sinh viên trường quân sự phải không! Tôi là Roth, là tân sinh viên hệ chiến đấu!”

Giọng nói vui vẻ đầy nắng truyền đến từ bên cạnh, Minh Khương xuất phát từ lễ phép, bỏ mũ xuống, nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Chào cậu, tôi là Minh Khương, hệ phụ trợ.”

Roth là một thanh niên tóc nâu mắt vàng, nụ cười trên mặt tươi rói, quần áo khá tùy tiện.

Sau khi Minh Khương quay đầu lại, tươi cười của Roth đột nhiên biến mất.

Cậu ta ngơ ngẩn nhìn Minh Khương, không tự chủ nói một câu: “Trông cậu thật xinh đẹp.”

Nói xong câu này, Roth lập tức phản ứng lại câu nói này thực sự không lễ phép, xấu hổ gãi gãi gáy: “Ngại quá, ý tôi là cậu lớn lên rất đẹp, không đúng, câu này thì khác gì câu trước! Ý tôi là… Ý tôi là…”

Roth suy nghĩ nửa ngày, thật sự không tìm ra câu gì tới thay thế, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi điên cuồng.

Những lời này không có ác ý gì, Minh Khương cũng không tức giận.

Cậu cong cong môi: “Không sao.”

Lúc này Roth mới thả lỏng: “Ôi, tính tình cậu thật tốt.”

Minh Khương không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể quay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.

Nhưng Roth là người không chịu nổi nhàn rỗi, cậu ta điên cuồng nói chuyện một bên, từ khảo thí nhập học khó khăn nói đến bát quái trường học.

Minh Khương ngẫu nhiên sẽ phụ họa hai câu, nhưng khi cậu phát hiện, mình không nói lời nào mà đối phương cũng có thể nói một mình rất vui vẻ, cậu liền dần dần ngậm miệng.

Lúc sắp đến trường học, Roth nghiêng đầu, nói: “Đúng rồi! Cậu biết không, tân sinh viên lần này có cả điện hạ Alois của chúng ta!”

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên nhân Khương Khương đối với Lục Lẫm lãnh đạm nhưng đối Roth ôn hòa:

1/ Bầu không khí hành tinh rác cần cảnh giác.

2/ Lục Lẫm tương đối nguy hiểm.

P/s: rất nhiều tên thực vật đều là ta bịa!