Chương 4

“Alois?” Minh Khương hơi ngạc nhiên.

Trong thông tin báo nhập học cũng không đề cập tới tin tức này, cậu vừa rồi mới từ trong miệng Roth biết được.

Alois · Lotus là Nhị hoàng tử đế quốc Lotus, một nhân vật sinh ra là tự chính mình mang đề tài.

Một trong hai người cha của anh là quân vương đế quốc Lotus, một người cha khác là quân vương đế quốc Wiggson bí ẩn nhất trong ba đại đế quốc tinh tế.

Đương nhiên, tình yêu của hai vị quân vương chấn động một thời đã tan vỡ, quân vương đương nhiệm đế quốc Wiggson - Đạm Đài Kính đã đưa con trai cả rời đi, cũng chính là đại hoàng tử đế quốc Lotus - Đạm Đài Triều.

Kỳ thật, dựa theo tuổi tác, Alois đáng lẽ đã nhập học trường quân sự đế quốc Lotus từ hai năm trước.

Nhưng hai năm qua vẫn không có tin tức gì, lập tức có truyền thông suy đoán là quân vương đương nhiệm tính toán thỉnh gia sư dạy Nhị hoàng tử, hoặc là tự mình giáo dục.

Minh Khương không nghĩ tới, vị Nhị hoàng tử này cư nhiên sẽ nhập học cùng mình sau hai năm.

Roth lúc mới biết được cái này tin tức thời điểm cũng rất kinh ngạc: “Đúng vậy, tôi còn tưởng rằng Nhị hoàng tử điện hạ sẽ không giống tôi tới trường học đâu.”

Minh Khương hỏi: “Tại sao?”

Roth trả lời: “Khương Khương cậu mới từ trong núi ra hay sao! Cậu đã quên Nhị hoàng tử bọn họ khi còn nhỏ gặp phải ám sát à, bởi vậy mà Tam hoàng tử mất tích, bệ hạ hẳn là cũng lo lắng loại chuyện này lại xảy ra.”

Thật ra Minh Khương lần đầu tiên nghe đến chuyện này, cậu hạ mi mát nhìn Khô Khương trên đùi, bởi vì lặn lội đường xa nên khá lâu rồi chưa được gặp ánh mặt trời, Khô Khương đã có chút uể oải.

Cậu nói: “Tôi không phải người trên núi xuống, nhưng tôi cũng không phải công dân đế quốc Lotus.”

Minh Khương nhìn đôi mắt Roth: “Ta đến từ một hành tinh rác.”

Lời vừa nói ra, Roth kinh ngạc kêu lên.

Lý trí còn sót lại làm Roth hạ giọng: “Hành tinh rác? Khương Khương cậu đừng đùa tôi, nhìn cậu thế nào cũng không giống dân chạy nạn...”

Roth gian nan tìm về ngôn ngữ chính mình: “Không giống người từ nơi đó đến đây.”

Minh Khương mỉm cười, không giải thích.

Vài phút còn lại của lộ trình, Roth dường như mất đi công năng ngôn ngữ, ánh mắt trống rỗng lẩm bẩm gì đó, không tìm Minh Khương nói chuyện nữa.

Minh Khương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng dù cậu có trưởng thành như thế nào thì cũng mới 17 tuổi, ở thời đại tinh tế mà con người sống đến 300 tuổi, nghiêm khắc mà nói thì chỉ là một đứa trẻ, cho dù hiểu được sự lạnh nhạt đột ngột của Roth, thì vẫn có một chút cảm xúc khác.

Bàn tay ôm Khô Khương thoáng nắm chặt, lần thứ hai Minh Khương dời tầm mắt nhìn về phía cửa sổ.

Xe huyền phù đã tới phụ cận trường học, là trường học nổi danh nhất đế quốc Lotus, trường quân sự đế quốc Lotus có diện tích cực lớn.

Từ trên xe huyền phù nhìn xuống, có thể thấy mảng rừng rậm lớn thần bí và đất hoang.

Trong giới thiệu sơ lược về trường, địa phương này dùng để cho học sinh huấn luyện.

Xe huyền phù dừng lại không báo trước, đem suy nghĩ dư thừa của Minh Khương gọi trở về.

Cậu vừa định đứng dậy, Roth trầm mặc mười mấy phút một bên đột nhiên ôm lấy cánh tay cậu.

“Chúng ta chờ một chút, để người phía trước đi trước, hôm nay là khai giảng, này xe phải dừng ở cổng trường hơn ba phút đấy.” Roth nói, ấn Minh Khương vội vã xuống xe về chỗ ngồi.

Minh Khương ngây người, quên rút cánh tay mình về.

Ánh mắt cậu chăm chú nhìn tay Roth hồi lâu, mới bừng tỉnh nhớ phải rút tay mình về.

Roth cũng ý thức được động tác này của mình không được ổn lắm, cuống quít giơ hai tay lên, thả cánh tay Minh Khương ra.

“Ý tôi là, chờ người xuống bớt rồi hãy đi, không cần vội như vậy.”

Học sinh trên xe chiếc huyền này rất nhiều, trong khoảng thời gian Roth nói chuyện, đã có không ít học sinh đứng ở cửa xe.

Minh Khương thấp giọng nói cảm ơn.

“Hì, không cần cảm ơn đâu, đều là việc nhỏ.” Roth ngượng ngùng cười cười, “Đúng rồi, đợi lát nữa chúng ta cùng đi báo danh nhé.”

Minh Khương kinh ngạc, đôi mắt màu lam xinh đẹp nhẹ nhàng động đậy, tầm mắt dừng trên mặt Roth hồi lâu.

Nhưng cậu không thấy chút miễn cưỡng nào, Minh Khương rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, cậu không cảm giác được cảm xúc không thoải mái gì từ trên người Roth.

Minh Khương không hiểu được, nếu Roth đã biết mình từ hành tinh rác tới đây, tại sao lại không hề tránh né.

Khoảng thời gian này lên Tinh Võng tìm hiểu qua, mọi người đều tránh dân tị nạn tới từ hành tinh rác như tránh rắn rết

Học sinh trên xe đã xuống gần hết, lúc này Roth mới đứng lên, kéo Minh Khương đi xuống: “Tôi từng đến đây trước rồi, tôi biết rõ điểm báo danh ở đâu, chúng ta cùng nhau đi đi.”

“...” Minh Khương nói, “Được.”

Cổng trường quân sự đế quốc Lotus rộng lớn tráng lệ, Minh Khương xuống xe huyền phù, đứng song song cùng Roth trước cổng đá hoa cương của trường học.

Roth đắc ý khoác vai Minh Khương: “Thế nào! Cánh cổng này có phải rất đẹp không! Chữ trên cổng, nghe nói là do bệ hạ tự mình viết cho hiệu trưởng.”

Cổng lớn cao khoảng bằng tòa nhà bốn tầng, Minh Khương ngửa đầu, nhìn dòng chữ bằng bút lông đầy sắc bén.

“Ừm, rất đẹp.”

Roth cười sang sảng: “Đúng không, tôi nói cho cậu biết, bệ hạ chúng ta thật sự rất lợi hại, sau khi cậu tốt nghiệp có định cư tại đế đô không, đến lúc đó chúng ta cùng nhau phục vụ bê hạ...”

Đế quốc Lotus vẫn luôn cung cấp một số phúc lợi cho các hành tinh rác xung quanh, bao gồm không giới hạn ở một số phương diện hợp tác giúp đỡ, đồng thời cung cấp một số chỉ tiêu trường quân sự.

Sau khi thông qua đơn xin nhập học, chỉ cần học sinh thuận lợi tốt nghiệp sau ba năm, là có thể định cư tại đế đô Lotus.

Đây là nguyên nhân vì sao Minh Khương nộp đơn xin vào trường quân sự đế quốc Lotus.

Hôm nay là khai giảng, trên quảng trường mênh mông là người cực kỳ náo nhiệt.

Minh Khương có chút tò mò, cậu ở hành tinh rác chưa bao giờ thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy.

Roth vừa định gọi Minh Khương cùng đi vào, vừa quay đầu phát hiện Minh Khương đang nhìn chằm chằm một gian hàng bán đồ dùng vô cùng nghiêm túc.

“Mấy thứ này chẳng có gì hay..." Roth nói đến một nửa lập tức phanh lại, cậu nhớ tới quê quán Minh Khương, lớn lên rên hành tinh rác Minh Khương có thể chưa từng nhìn thấy những món đồ này.

Roth nuốt hết những lời còn lại vào bụng.

Sự thật là Minh Khương thấy một chậu hoa bằng gốm sứ xinh đẹp.

Đồ sứ là một sản phẩm thủ công mỹ nghệ, tại hành tinh rác chính là vật hiếm lạ.

Minh Khương nhìn trúng là một chậu hoa sứ màu xanh da trờilớp men mỏng nhẵn, oánh nhuận trơn bóng, xanh như bầu trời sáng như gương, cực kỳ đẹp.

Trong lúc cậu đang tập trung ngắm những món đồ sứ, Roth một bên lôi cậu sải bước, kéo cậu tới gian hàng bán các món đồ hiếm lạ cổ quái.

Vừa đi vừa giới thiệu với Minh Khương: “Cũng do hôm nay khai giảng, bằng không cổng trường không cho phép ầm ĩ như vậy.”

Các gian hàng nhỏ này đều do học viên kinh doanh, Minh Khương tùy ý Roth lôi kéo cậu đến trước một gian hàng.

Chủ quán là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trên cổ áo còn cài kim cài áo học viên trường quân sự.

“Muốn xem gì thì xem, có ghi giá hết rồi.” Nữ sinh ngồi trên một bức tượng nhỏ, bắt chéo chân, trong miệng ngậm một cọng cỏ nhỏ từ bồn hoa bên cạnh, một bộ dáng vô tư tản mạn.

Minh Khương ngồi xổm xuống, Roth ở phía sau nói: “Coi như lễ gặp mặt huynh đệ chúng ta hôm nay, cậu tùy tiện chọn!”

Vành nón có chút che khuất tầm mắt, Minh Khương xốc mũ lên, gương mặt trắng nõn xinh đẹp bại lộ trong tầm mắt mọi người, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Nhưng Minh Khương không hề có ý thức được mình đang bị mọi người theo dõi, cậu cầm chậu hoa sứ xanh mà mình liếc mắt cái đã nhìn trúng, vui vẻ trong mắt như phát ra ánh sáng.

Nữ sinh kia nhìn khuôn mặt Minh Khương, phun cọng cỏ trong miệng nói: “Cậu lớn lên thật là đẹp.”

Một giao diện thanh toán trên thiết bị đầu cuối được lấy ra, Minh Khương dứt khoát thanh toán: “Cảm ơn.”

Roth: “Uầy uầy, tớ đã nói là để tớ thanh toán mà.”

Minh Khương cất vật yêu thích mới mua được vào ba lô: “Không cần, tớ có tiền.”

Số tiền mà ông cha cậu để lại, đủ để cậu sinh sống thoải mái dễ chịu ở đế quốc ba năm.

Roth chỉ có thể lui một bước: “Vậy được rồi, không bằng lát nữa tớ mời cậu ăn cơm, nhà ăn trường học chúng ta rất nổi tiếng.”

Minh Khương có chút hứng thú: “Ăn rất ngon?”

Roth: “Không, khó ăn lắm.”

Minh Khương:...

Roth thở dài: “Kỳ thật cũng không khó ăn như vậy, đồ ăn nhà ăn đều là dinh dưỡng sư cao cấp trường học mời về, chuyên nghiệp xứng chức, rất quý.”

Nhưng loại suất ăn dinh dưỡng dành riêng cho học viên quân đội này... Thực sự không được ngon cho lắm.

Cho nên nhà ăn trường quân sự đế quốc là có tiếng khó ăn ở đế quốc Lotus.

Nữ sinh thấy Minh Khương sắp rời đi, gọi cậu lại: “Này, chờ một chút."

Minh Khương không rõ nguyên do quay đầu lại, cậu trả đúng số tiền rồi.

“Chỉ là hỏi một chút, có thể trao đổi phương thức liên hệ hay không, kết giao một người bạn.” Nữ sinh kia cũng không ngượng ngùng, hào phóng cười đưa thiết bị đầu cuối của mình.

“Có vẻ cậu rất thích những món đồ sứ này, nhà tôi chuyên làm cái này, nếu sau này có sản phẩm mới, tôi sẽ liên hệ với cậu.” Nữ sinh kia nói, “Ta kêu Celia.”

Mắt Minh Khương sáng rực lên, sảng khoái đưa tài khoản Tinh Võng của mình ra.

“Tôi là Minh Khương, Nhật (日) Nghuyệt(月) – Minh(明), Khương trong Khô Khương.”

Khô Khương không phải một loại thực vật thường thấy, nhưng mỗi lần Minh Khương tự báo họ tên, đều sẽ ưu tiên nói tên này ra.

Dùng tài khoản Tinh Võng kết bạn với nhau, Celia lưng nhanh chóng cúi xuống cầm lấy thứ gì đó, sau đó đưa cho Minh Khương: “Cho cậu cái này, coi như là quà tặng, tôi cũng là tân sinh viên năm nay, về sau có hoạt động tổ đội gì có thể tìm tôi.”

Minh Khương nói: “Được.”

Kết quả sau khi Celia đưa tặng lễ vật lúc, Minh Khương mới phát hiện đồ cô đưa là một sợi dây buộc tóc.

Minh Khương có một mái tóc dài mềm mượt màu đen, ngày thường đều tùy tiện lấy dây buộc tóc màu đen buộc ở sau đầu.

Roth ghé đầu qua, nhìn đến Celia đưa tặng đồ vật, cười: “Còn khá xinh đẹp.”

Dây buộc tóc này màu sắc khiêm tốn, những sợi dây màu nâu nhạt đan vào nhau, phần đuôi treo một chuỗi ngọc nhỏ màu bạc.

Minh Khương nhét dây buộc tóc vào ba lô: “Đi thôi, báo danh trước.”

Roth: “Được á, không biết năm nay ký túc xá có còn do thiết bị đầu cuối phân phối hay không, hy vọng chúng ta ở gần một chút.”

Điểm này Minh Khương sớm tìm hiểu rõ, ký túc xá trường quân sự cũng cực kỳ tráng lệ, chủ yếu là sắp xếp ngẫu nhiên, hai học sinh sẽ cùng ở một biệt thự nhỏ có sân, so với những gia đình bình thường sinh sống tại đế đô còn tốt hơn.

Chỉ là bạn cùng phòng tốt hay xấu, hoàn toàn xe vận khí bản thân.

Minh Khương nghĩ thầm, cậu hy vọng có thể gặp được một bạn cùng phòng tính cách tốt một chút, vậy thì sinh hoạt ba năm tại trường học sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Khương Khương phải thất vọng rồi.

ps: Khương Khương là tiểu mỹ nhân tóc dài đó, có thể tham khảo bìa truyện, bìa truyện là tư liệu sống cho thiết lập nhân vật, không phải duy nhất, có điều là ta cố ý tìm một tư liệu sống giống Khương Khương nhất!