Chương 31

Lã Mai có thể yên tâm sau này cậu nhỏ chẳng thể nhận biết được nàng để mà đến làm phiền. Nàng có thể chung đυ.ng cùng y mà lại an toàn và chẳng vướng bận gì cả sau này.

Lã Mai lúc này đã tỉnh trí. Nàng ngó chừng xung quanh thì thấy rặt một một đen. Rõ là lúc này trời đã về đêm rồi. Không những vậy cảnh vật thật yên tĩnh vô cùng.

Lã Mai thấy thời cơ thật tuyệt diệu. Nàng không ngại ngần gì nữa liền trút bỏ y phục ra ngay. Lúc này, dưới ánh sao đêm mờ nhạt, thân thể trắng toát của Lã Mai lộ ra vừa đẹp vừa có vẻ ma quái làm sao.

Ngọc Tiêu Kỳ không đợi mỹ nhân nọ thúc giục đã nhào lại ôm chặt lấy nàng.

Lã Mai tiểu phụ thích thú trước sự vồ vập và tham lam của cậu nhỏ. Nàng tự cảm thấy hài lòng trước vẻ đẹp hiếm có của nàng.

Hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm chặt lấy nhau. Ngọc Tiêu Kỳ hôn say sưa đôi gò ngực đầy đặn của người thiếu phụ, còn Lã Mai cũng không bỏ lỡ cơ hội thăm khám của quý đang dựng cờ của Ngọc Tiêu Kỳ.

Hai người xoắn xuýt với nhau một hồi thì đã hết chịu nổi nữa.

Tiểu phụ nằm ngửa ra phơi mình dưới ánh sao đêm. Hai tay nàng nọ thò ra phía sau nắm chặt lấy hai thân cây để đỡ cho thân hình khỏi ngã.

Còn Ngọc Tiêu Kỳ đứng ở dưới đất. Cậu vắt hai chân nàng nọ lên vai trong khi đó ©ôи ŧɧịt̠ cậu đẩy nhanh vào l*и nàng.

Lã Mai rên lên vì sướиɠ. Hai cánh môi nàng hít hà liên hồi.

Ngọc Tiêu Kỳ thì nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠ lên thấy rõ. Cậu cảm nhận cái l*и nọ đang bóp chặt ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и. Sướиɠ thật. Ngọc Tiêu Kỳ rên lên một tiếng vì sướиɠ sau khi đυ. được ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и nàng nọ.

Toàn thân cậu trở nên cứng ngắt với phần hạ thể bên dưới chuyển động không ngừng để hòa nhịp vào điệu lắc ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и.

Hai tay Ngọc Tiêu Kỳ bợ lấy eo thon của Lã Mai mà đẩy người nàng áp sát vào phía mình. Côи ŧɧịt̠ của cậu như một cái máy khoan đâm ngập l*и nàng lút cán.

Phập …. phập …. phập ….

Tiếng hai bộ phận hạ thể va vào nhau liên tục bất tận.

Cùng với nó là tiếng thở hổn hễn và rêи ɾỉ không ngừng của tiểu phụ nhân.

Hai người ȶᏂασ nhau mỗi lúc một nhanh cho đến khi ©ôи ŧɧịt̠ của cậu nhỏ nhã đầy khí vào l*и nàng mới chịu đình chỉ.

Lã Mai nằm vật ra trên đống y phục lổn ngổn. Nàng sướиɠ như chưa bao giờ được sướиɠ như vậy bao giờ.

Ngọc Tiêu Kỳ cũng mệt mỏi ngã người nằm xuống cạnh nàng.

Lã Mai quay sang ôm lấy cậu nhỏ. Hai thân người họ áp vào nhau với sự tình tứ ngọt ngào.

Lã Mai thỏ thẻ:



– Chàng thật dũng mãnh quá. Thϊếp đến chết vì chàng mấy bận liền.

Giọng nói của nàng vừa trách mà cũng như yêu làm cho Ngọc Tiêu Kỳ thích thú vô cùng. Cu cậu lần đầu tiên được người ta xưng là “chàng” gọi là “thϊếp” thì cảm nhận như mình lớn hẳn lên so với khi trước.

Cậu không kìm được ôm chặt nàng nọ vào lòng rồi hôn hít say sưa môi nàng, nuốt nước bọt nàng.

Lã Mai nằm yên mà tận hưởng hương vị của hạnh phúc. Nàng thật sự đã say vào mê cung tình ái ngay trong giây phút này rồi.

Hai người nằm bên nhau tỉ tê trò chuyện và sờ soạng lẫn nhau. Côи ŧɧịt̠ của cậu nhỏ lại trở nên cứng hẳn trong tay Lã Mai.

Lã Mai thấy vậy thì thích vô cùng. Nàng đã lâu không gần chồng nên chuyện đυ. nhau vừa rồi cùng Ngọc Tiêu Kỳ mới chỉ làm cho nàng sướиɠ chứ chưa được thỏa mãn cho lắm. Bây giờ nàng lại thấy ©ôи ŧɧịt̠ kia cứng hẳn lên thì còn gì sướиɠ bằng nữa. Thân hình Lã Mai quấn chặt lấy người cậu nhỏ rồi áp ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и nàng. Trong tư thế nghiêng người này, một bên chân Lã Mai gát hẳn lên hông Ngọc Tiêu Kỳ. Cái l*и nàng mở ra để ©ôи ŧɧịt̠ nọ chui tọt vào l*и.

Ngọc Tiêu Kỳ cũng hứng thú thọc ra thọc vào ©ôи ŧɧịt̠ của cậu trong l*и Lã Mai. Với tư thế này cậu có thể vừa đυ. lại vừa hôn hít được hai bên vυ" nàng.

Lã Mai hẩy hẩy mông nàng hòa nhịp cùng ©ôи ŧɧịt̠ nọ. Nàng vừa làm vừa rêи ɾỉ một cách dâʍ ɖu͙©.

Hai người đυ. nhau một hồi thì Ngọc Tiêu Kỳ nhổm hẳn người dậy ôm lấy hai bên hông Lã Mai. Nàng ta quỳ hẳn lại để chổng mông ra cho Ngọc Tiêu Kỳ đυ. nàng từ phía sau lưng theo kiểu “chó đυ.”.

Đầu tóc Lã Mai tung tóe, rủ rượi cả ra, vυ" nàng nhảy tưng tưng theo từng nhịp lắc của Ngọc Tiêu Kỳ. Cu cậu sướиɠ quá, vừa đυ. vừa tranh thủ bóp mạnh tay vào đôi mông mềm, mập của người tiểu phụ.

Lã Mai sướиɠ quá rên lên rừ rừ. Cái l*и nàng giờ đã trương lên và sưng đỏ. Hai bên mép l*и nước da^ʍ chảy dài ra xuống cả dưới đùi. Cặp mông trắng nõn của nàng liên tục hẩy về đằng sau để phụ hòa với ©ôи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ đang đâm tới. Hai người ȶᏂασ nhau trận này thật là vô cùng khoái sướиɠ. Côи ŧɧịt̠ ra vào liên hồi và lâu thật là lâu. Lã Mai đã ra nước không biết bao nhiêu lần rồi. Tay nàng, chân nàng như rũ rượi không thể chống đỡ thân hình nàng nữa.

Ngọc Tiêu Kỳ bất thần rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi l*и người nữ phụ. Côи ŧɧịt̠ cương lên to đùng và đẫm đầy dịch chất của hai người. Lúc này đầu khấu ©ôи ŧɧịt̠ đỏ au và sưng bầm cả ra.

Thân hình Lã Mai không được cậu nhỏ giữ nữa nằm lăn ra trên đám y phục ở dưới đất. Cái l*и nàng co giật từng hồi với nước da^ʍ cứ thế tuôn ra.

Lã Mai mở mắt nhìn ra thấy ©ôи ŧɧịt̠ to kia đang run run trong tay Ngọc Tiêu Kỳ. Rồi đột ngột Ngọc Tiêu Kỳ sục mạnh ©ôи ŧɧịt̠ của cậu vài cái. Cả người cậu gồng lên cứng ngắt. Và rồi giây phút sướиɠ khoái bùng nổ, Ngọc Tiêu Kỳ rú lên một tiếng. Nước dịch từ đầu khấu ©ôи ŧɧịt̠ cứ thế phun ra thành một vòi dài với từng đợt từng đợt ngay trước mắt Lã Mai.

Lã Mai chứng kiến cảnh đó lại càng thêm sướиɠ. Cái l*и nàng bên dưới lại rùng rùng ào ạt phun thêm ra một dòng nước da^ʍ khiến người nàng thốt nhiên co thắt lại.

Hai người sau phút chung đυ.ng đều thật tình thỏa mãn. Lã Mai thân hình lõα ɭồ vội vàng đi gom góp y phục rồi mặc vào người.

Nàng quay sang Ngọc Tiêu Kỳ thì thấy cậu nhỏ vẫn còn đang lúng túng tìm y phục. Côи ŧɧịt̠ cậu đung đưa dưới đám lông đen kịt giữa hai đùi.

Lã Mai cười nhỏ chạy lại giúp cậu bé. Nàng vừa mặc y phục vào cho Ngọc Tiêu Kỳ vừa thỏa sức ngắm nghía ©ôи ŧɧịt̠ của cậu.

Trong lòng Lã Mai cảm thấy phơi phới như vừa trút bỏ được một gánh nặng. Nàng không ngờ cảm giác buồn chán bấy lâu lại có thể được những cơn hoang lạc tưng bừng vừa qua gội rửa đi hết sạch.

Một điều nữa là chuyện đυ. nhau này chỉ có mình nàng biết. Còn Ngọc Tiêu Kỳ thì đã bị mù rồi làm sao biết mặt nàng mà tìm. Như vậy nàng có thể yên tâm không cần gặp mặt y sau này.

Lã Mai chia tay Ngọc Tiêu Kỳ xong liền quàng quả chạy vội về chỗ dự tiệc. Lúc này bọn các phu nhân ai nấy đều say ngủ mê mệt. Cả bọn rõ ràng vừa rồi đã uống quá nhiều rượu rồi.



Lúc này Lã Mai thì tỉnh như sáo. Nàng trải qua một lúc 2 trận ȶᏂασ thì men rượu làm sao mà còn được. Nhưng quả thật đυ. nhau như vậy cũng có phần mệt mỏi. Nay nàng thấy mọi người nằm ngủ la liệt đầy cả ra phòng thì cũng bắt chước nằm xuống ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Lã Mai cùng bọn mệnh phu từ biệt gia chủ mà về. Tất nhiên Hoa Thiên Thiên làm sao ngờ được một nàng mệnh phụ trong đám bạn mình đêm rồi đã đυ. nhau cùng Ngọc Tiêu Kỳ.

Lã Mai về đến nhà liền quát gọi tỳ nữ chuẩn bị nước cho nàng tắm. Nàng vốn chỉ định rửa sạch những tội lỗi gì mà đêm qua nàng đã phạm phải. Dù gì đi nữa, trong lòng nàng cũng thấy có lỗi vì đã không giữ được “tiết sạch giá trong” mà đi chung đυ.ng với kẻ khác. Đó cũng là tâm lý hiển nhiên của kẻ nɠɵạı ŧìиɧ ngày đầu tiên.

Nhưng mấy hôm sau, cái l*и Lã Mai lại giựt giựt lên đòi quyền sống. Khổ thân cho nàng nọ chỉ còn biết cho tay vào l*и mà tự thủ da^ʍ một mình. Tác hại thay, cái l*и nọ càng được thủ da^ʍ thì càng nứиɠ. Nó khó chịu khôn tả và đòi được quyền có một ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и.

Lã Mai bị hành hạ suốt 2 đêm liền không sao chợp mắt được. Hình ảnh ©ôи ŧɧịt̠ của Ngọc Tiêu Kỳ cứ hiện lên trong trí nhớ chẳng thể nào quên. Cái tự trọng, cái danh giá mà nàng thường mang ra để đè nén dục tình bây giờ chẳng hề có tác dụng nữa. Lã Mai tiểu phụ bây giờ lã người ra vì mệt mỏi và thèm muốn. Rốt cuộc, nàng không thể chịu nổi cơn nứиɠ nữa mà lò dò tìm đến nhà Hoa Thiên Thiên.

Hoa Thiên Thiên kinh ngạc vì có Lã Mai đến thăm. Nàng thấy cô ả hình dung xuống sắc cứ như vừa trải qua một cơn bạo bệnh.

Hai người nói chuyện cùng nhau. Lã Mai trong lòng mong gặp mặt Ngọc Tiêu Kỳ nhưng lại chẳng dám lên tiếng đòi hỏi. Hoa Thiên Thiên thì thấy Lã Mai nói chuyện mà tâm trí cứ ở đâu đâu. Nàng cho rằng Lã Mai bị bệnh nên mới có tình trạng như vậy.

Lã Mai thì đang bối rối chưa biết cách gì gặp được Ngọc Tiêu Kỳ. Cô nàng không ngờ Hoa Thiên Thiên hiểu lầm là nàng có bệnh nên nàng mừng quá liền lấy cớ luôn xin được ở nhà Hoa Thiên Thiên mấy hôm.

Hoa Thiên Thiên thấy Lã Mai tuổi nhỏ xinh đẹp lại rất hợp tính nàng. Nàng vốn dĩ sợ rằng mời cô ta ở lại cũng chưa chắc đã được, không ngờ Lã Mai lại có ý định này thì còn gì bằng. Hoa Thiên Thiên vội gọi tỳ nữ sắp xếp cho Lã Mai một căn phòng rộng ở cửa phía Nam gần chỗ nàng ở.

Lã Mai thấy Hoa Thiên Thiên cho nàng ở lại thì đã có ý mừng. Thế nhưng nàng ta sắp xếp cho nàng ở xa chỗ Ngọc Tiêu Kỳ quá như vậy thì còn gì vui. Nàng định lên tiếng xin đổi chỗ ở nhưng lại sợ Hoa Thiên Thiên để bụng nghi ngờ.

Lã Mai ở nhà Hoa Thiên Thiên được 4 hôm liền. Ban đầu nàng định gắp tâm lợi dụng cơ hội để tiếp cận Ngọc Tiêu Kỳ. Thế nhưng vì Hoa Thiên Thiên ngày thường cứ bám riết lấy nàng mà nói chuyện làm cho nàng ta không thể nào rãnh rỗi được nữa.

Hoa Thiên Thiên thì lại thích thú ra mặt. Nàng ta có người đến ở chung trò chuyện giải khuây thì còn sướиɠ nào bằng.

Lã Mai sốt ruột lắm mà chẳng biết làm sao. May cho nàng ngay lúc nàng đang bí lối thì Hoa Thiên Thiên được mấy vị mệnh phụ phu nhân rủ đi ngoạn cảnh. Hoa Thiên Thiên không thể đừng được đành phải lên đường. Lã Mai thì viện cớ sức khỏe chưa tốt nên tình nguyện ở lại trong nhà.

Thế rồi ngay đêm hôm đó, lợi dụng khi đám tỳ nữ ngủ say. Lã Mai mình mặc một bộ y phục mỏng bí mật tiến về phía tây.

Nàng rảo qua các phòng trống đến căn cuối cùng thì nhìn thấy có người đang ngủ trong màn.

Lã Mai hồi hộp cố gắng nhìn kỹ xem kẻ nọ là ai nhưng đành bất lực.

Tuy nhiên, nàng chắc mẫm người nọ chính thị là Ngọc Tiêu Kỳ rồi vì chỉ có mình cậu là ở trong mấy căn nhà nơi chính tây thôi.

Lã Mai nghĩ vậy liền lách cửa mà vào. Nàng thắp một cây đèn cầy nhỏ rồi đưa vào gần chỗ giường ngủ.

Dưới ánh nến leo lét, thân hình Ngọc Tiêu Kỳ hiện ra trông rõ một một. Cậu ta đang nhắm mắt mà ngủ say sưa.

Lã Mai thổi tắt nến rồi cứ thế mà chui vào giường. Nàng ta đã từng chung đυ.ng ái ân với cậu nhỏ nên chẳng còn chút xấu hỗ nào nữa.

Lúc này trong lòng nàng như mở cờ trận. Tim nàng đập dồn dập với sự sung sướиɠ khó nói lên lời. Cái l*и nàng đã nhảy giật lên rồi thì bảo sao nàng không gấp rút cho được.