Chương 17: Thật đáng yêu

Khuôn mặt non trắng xinh xinh giờ đầy đã bị nhiễm lên một tầng hồng đỏ quyến rũ do say rượu, cái miệng mềm mềm nộn thịt hơi chu lên, đôi mắt nhắm chặt làm lộ ra hàng mi dài cong vυ"t còn vương trên đó vài giọt nước nho nhỏ.

Nguyễn Vân ở trong ngực anh cọ cọ.

Thật đáng yêu.

Chử Lê bắt chước cách xưng hô của Tiểu Hùng với cậu, anh ngập ngừng thử gọi một tiếng: “Vân Vân?”

Không có gì xảy ra.

Ngay lúc Chử Lê chuẩn bị đưa tay chọc vào cái má lúm đồng tiền kia thì Tiểu Hùng bỗng nhiên trở lại, ngón tay vừa mới giơ lên lại thu trở lại.

Tiểu Hùng: “Nhà cậu ấy có khóa mật mã, uống rượu say như thế này e là không mở cửa được rồi, đã trễ như thế này rồi, tôi đành giúp cậu ấy đi thuê phòng vậy.”

Ngón tay Chử Lê vừa hạ xuống lặng lẽ xoa xoa: “Để tôi giúp chị.”

Vì dù sao Tiểu Hùng cũng là một cô gái, sức lực không lớn, cô nghe vậy thì dứt khoát đồng ý luôn.

Khách sạn ở phụ cận cách đây không xa, chỉ cần đi bộ vài phút là đến.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của cô gái lễ tân, Tiểu Hùng giải thích hơn nửa ngày mới thuê được một phòng có giường lớn.

Hai người dìu Nguyễn Vân đã uống say vào trong phòng đặt cậu ở cuối giường.

Tiểu Hùng cởi giày giúp cậu ra rồi nhìn Chử Lê: “Cậu có thể giúp Vân Vân cởϊ qυầи áo không, tôi không tiện lắm.”

Vừa nói xong Tiểu Hùng đã chạy vụt ra khỏi cửa.

Đều là con trai nên Chử Lê cũng không nghĩ nhiều, thành thành thật thật giúp Nguyễn Vân cởi ra áo khoác rồi đến áo len, bây giờ trên người của cậu còn lại một cái áo giữ nhiệt.

Tiếp theo chính là cởϊ qυầи.

Vừa lột quần ra một cái, đôi chân thon dài trắng nõn của cậu buông thõng xuống bên mép giường.

Trong lúc vô tình anh khẽ chạm qua làn da mềm mại ấy cảm giác mịn như sữa bò vậy.

Chử Lê rất ngạc nhiên khi mà trên chân của Nguyễn Vân không có một sợi lông chân nào, trông vô cùng sạch sẽ.

Thiếu niên nằm trên giường khó chịu mà nức nở một tiếng.

Chử Lê cho rằng cậu sắp nôn ra nên anh nhanh chóng bế cậu đi vào phòng tắm, để cậu nôn vào bồn cầu.

Kết quả là thiếu niên lại ôm eo cậu khóc thút thít kêu là tiểu kê kê đau.

À, thì ra là muốn đi tiểu.

Chử Lê từ phía sau cởϊ qυầи lót ra cho cậu: “Rồi đó, tiểu đi.”

Anh cao hơn Nguyễn Vân rất nhiều, nên có thể nhìn thấy rõ tiểu kê kê của cậu.

Hơi nhỏ.

Sau đó anh dời mắt xuống dưới bỗng nhiên ngẩn cả người: “Vân Vân ơi, hai trái trứng của cậu đâu rồi?”

Tiếng nước tí tách chảy xuống, nướ© ŧıểυ màu vàng nhạt từ trong tiểu kê kê của cậu chảy ra.