Chương 16. Ốm

Gần cuối kỳ đã là bắt đầu vào đông, thời tiết chuyển sang rét lạnh. Tuy trong phòng học đã mở máy sưởi, nhưng Cố Mãn Nguyệt vẫn phát run cả người, không ngừng hắt hơi.

Dương Tử Minh sờ sờ trán cô, thấy có hơi chút nóng lên, giúp cô đem áo khoác kéo kín lại, hỏi: “Muốn xin nghỉ hay không, anh đưa em đi bệnh viện nhé?”

Cố Mãn Nguyệt đầu óc nặng trĩu, vì dùng sức lau nước mũi quá mạnh mà mũi bị cọ đến đỏ bừng. Cô gật gật đầu, mang theo giọng mũi nồng đậm nói: “Chờ lát nữa để em tự đi, anh đừng đi cùng. Mấy ngày nữa phải thi cuối kỳ rồi, anh ôn tập cho tốt a.”

Dương Tử Minh có chút không tình nguyện, nhưng cô thật sự rất cương quyết, lập tức giơ tay lên ra hiệu với thầy giáo, nói mình không thoải mái, muốn xin nghỉ đi đến bệnh viện.

Ra khỏi phòng học, cô quay đầu nhìn lại, Dương Tử Minh trông vô cùng lo lắng đang nhìn cô chăm chú. Cô xua xua tay với hắn, nhấc tay lên quơ quơ di động.

Dương Tử Minh hiểu ý cô, cúi đầu nhìn màn hình di động, một tin nhắn WeChat mới hiện lên: “Minh Minh đi học cho tốt nha. Ngày mai chúng ta gặp lại.” Phía sau còn gửi thêm một cái sticker tình yêu màu hồng phấn.

Hắn cong môi cười, nhanh chóng gõ chữ đáp lại: “Nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai gặp lại. ”

Mới ra đến cổng trường, cô hơi hơi nhăn mũi, lại hắt hơi một cái.

Cầm di động trên tay, đang cùng Tần Giai Oánh nói chuyện phiếm, Cố Mãn Nguyệt đột nhiên cảm thấy trước mắt trở nên mờ mịt. Loại cảm giác này rất quen thuộc, rất giống ở trong giờ thể dục lần trước…

Một lúc sau, tỉnh lại đã thấy mình ở trong phòng bệnh, cô bị cảm cúm nặng.

Nói là mai gặp, nhưng cô lại đang cảm nặng nên không thể đi học, đành phải nghỉ ngơi ở nhà.

Dương Tử Minh muốn đi thăm Cố Mãn Nguyệt, cô lập tức cự tuyệt với lý do là: “Nếu anh đến, em chỉ có thể nhìn anh, lại không thể ăn anh. Vậy nên thà anh không đến còn hơn.”

Dương Tử Minh phản bác: “Không quan trọng. Anh không sợ bị lây bệnh.”

Cố Mãn Nguyệt trả lời: “Bác sĩ nói bị cảm lạnh không thể làm chuyện thân mật. Anh sẽ kéo dài thời gian dưỡng bệnh của em.”

Dương Tử Minh còn đang định nói tiếp gì đó, cô đã giành mở miệng trước: “Cuối tuần chúng ta lại gặp a!” Sau đó liền cúp điện thoại.

Dương Tử Minh sờ sờ bàn ghế lạnh băng bên người, không có hơi ấm của Cố Mãn Nguyệt.

Thật nhớ cô, thời gian tới cuối tuần có thể nhanh gấp đôi được hay không.