Chương 17. Âm mưu

Mưa bay lất phất bên ngoài cửa sổ, đập vào mái hiên xe, phát ra thanh âm tí tách.

Đỗ Nguyên Hách ngồi trong xe, cúi đầu lật xem tài liệu, trong tay cầm một tờ báo, “Vụ án gϊếŧ người Chúc gia đã được phá, kẻ sát nhân là một công nhân nhập cư. Dương Quốc Thắng, nam, 45 tuổi. Vào nhà cướp của, do sợ bị tố cáo nên đã tàn nhẫn đem gϊếŧ người bị hại, hiện trường chỉ phát hiện ra hai cỗ thi thể…”

Hắn xem xong, lại từ túi tài liệu rút ra một cái ảnh chụp, lật xem mặt trái, bên trên viết “Vợ là Vạn Phân Phương, đang ở trại cai nghiện, hôn nhân của bọn họ rất tốt. Trong nhà cha mẹ vẫn khoẻ mạnh, hiện tại đang ở quê. Dương Quốc Thắng là người hiếu thuận, có thể bắt đầu xuống tay từ cha mẹ hắn. Hắn có một người con trai tin tức không rõ ràng.

Phía sau người con trai còn đặt một chú thích, do Luật bảo vệ trẻ vị thành niên, hồ sơ đã bị phong tỏa, không có biện pháp tìm hiểu tỉ mỉ tình hình cụ thể. Kiến nghị không nên thử tìm kiếm từ người này.

Xem xong, hắn xoa xoa ấn đường, bung dù, mở cửa xuống xe.

Đỗ Nguyên Hách ngửa đầu nhìn dòng chữ đề trên cửa lớn “Nam tử ngục giam”. Hắn đem dù gấp lại, vỗ vỗ bọt nước trên vai, nhấc chân đi vào.

Hình cục trưởng mang theo hắn đi qua hành lang u ám, đến một gian phòng thẩm vấn nằm phía cuối.

Đẩy cửa ra đi vào, bên trong có rất nhiều phương tiện theo dõi, còn có một tấm gương hai chiều rất lớn, có thể nhìn xuyên qua phòng bên cạnh. Trong phòng bài trí sơ sài, chỉ có hai cái ghế cùng một cái bàn.

Hình cục trưởng dặn dò: “Cậu chờ lát nữa hãy vào. Thiết bị nghe lén bên trong tôi đã tắt hết rồi. Tôi để lại người trông cửa, nếu có chuyện gì cậu có thể gọi đến.”

Hình cục trưởng vẫy tay, một thủ hạ đem người mang vào. Ông ta nhìn Đỗ Nguyên Hách sắc mặt có chút tái nhợt, biết hắn không yên tâm, lại nói: “Đây là kính hai chiều, lát nữa tôi sẽ ở ngay đây theo dõi. Cậu cứ yên tâm đi gặp hắn.”

Ngay lúc đó, hai cảnh ngục đem một gã đàn ông cao gầy, mặt đầy râu ria, tóc tai bù xù đẩy vào phòng bên cạnh. Hai chân gã ta bị chế trụ bởi xiềng xích trên mặt đất, hai tay gã cũng bị đem khóa chặt trên tay cầm của ghế dựa.

Đỗ Nguyên Hách đi vào phòng đối diện, trước cửa là một người quản ngục thân hình cao lớn, trông có vẻ tương đối lão luyện đang đứng canh giữ. Ông ta vỗ bả vai dày rộng của cảnh ngục, dặn dò hắn quan sát tình huống bên trong cẩn thận.

Đỗ Nguyên Hách kéo ghế ngồi xuống, cẩn thận đánh giá gã đàn ông đối diện. Đầu tóc hỗn độn che lấp không thấy rõ mặt mũi của gã, chỉ có thể thấy đôi mắt gã ta giống như một con báo hung ác.

Đỗ Nguyên Hách cố nén cảm giác sợ hãi trong lòng, giọng điệu giả vờ bình tĩnh: “Dương Quốc Thắng, mười bảy năm trước, ông đã gϊếŧ Chúc tiên sinh cùng vợ ông ấy, đúng không?”

Dương Quốc Thắng không hé răng, nhưng là chân không ngừng hoạt động, xích sắt phát ra tiếng vang chói tai.

Đỗ Nguyên Hách biết gã sẽ không dễ dàng như vậy mở miệng, hỏi tiếp: “Vợ ông ở trại cai nghiện tình trạng cũng không ra gì.”

Dương Quốc Thắng vẫn cứ cúi đầu, nhìn như không hề có phản ứng, nhưng Đỗ Nguyên Hách đã chú ý hai tay đang nắm chặt của gã.

“À, mấy ngày trước, tôi còn cố ý đi thăm cha mẹ ông, hai người tinh thần còn khá tốt.”

Dương Quốc Thắng rốt cuộc cũng có phản ứng, ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm Đỗ Nguyên Hách, ngực kịch liệt phập phồng.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần, tôi không biết.” Dương Quốc Thắng nói chuyện thanh âm bập bẹ giễu cợt.

Đỗ Nguyên Hách cảm thấy khó chịu, xoa xõa lỗ tai, lại hỏi: “Không biết? Thi thể ở hiện trường còn bị ông đốt trụi.”

Dương Quốc Thắng quay đầu sang một bên, trầm mặc không nói.

Đỗ Nguyên Hách tiếp tục bức cung: “Ông không biết, vậy cha mẹ ông hẳn là biết đi?”

Dương Quốc Thắng rống giận: “Mày có gì cứ nhằm vào tao, đừng đυ.ng đến cha mẹ tao.”

Đỗ Nguyên Hách mất kiên nhẫn: “Hai ngày sau, cho tôi một câu trả lời. Bằng không ông cứ chuẩn bị sẵn một nén hương cho cha mẹ đi.”

Nói xong hắn liền đứng dậy rời đi, hoàn toàn không thèm để ý phía sau Dương Quốc Thắng lớn tiếng gào rống.

Sau khi ra ngoài, mưa đã tạnh, trong không khí tràn ngập mùi vị ẩm ướt.

Đỗ Nguyên Hách tay phải nắm lấy tay trái đang run rẩy. Thật là dọa chết hắn! Vì cái gì ba hắn lại muốn đem chuyện này giao cho hắn a! Vì cái gì không giao cho ca ca, hắn không cần mài giũa tôi luyện, hắn chỉ muốn yên ổn quậy phá chơi bời mà thôi.

Trở về đến nhà , hăn vẫn cảm thấy lạnh gáy, may mắn đã đem học thuộc lòng kịch bản của anh trai, lại cùng anh trai diễn tập lại mấy lần. Nếu không, việc này chỉ sợ sẽ rắc rối lớn.

Hắn lấy điện thoại ra, hẹn một cuộc. Hắn cần được thư giãn, như vậy mới có thể quên đi sự sợ hãi vừa rồi.

Bên kia, Lâm San San đỡ Ngô Việt đã uống say không còn biết gì Ngô Việt lên trên giường.

Cô ta cùng Ngô Việt cũng có thể coi như là tỷ muội tốt, nếu như phía trước không kèm theo hai chữ giả dối.

Gần đây Ngô Việt có gì đó không đúng lắm, luôn là tinh thần sa sút. Ngày thường, vừa nói đến Dương Tử Minh , cô ta luôn trầm mặc, tránh không nhắc tới, không hề giống như trước, mười câu đều không rời Dương Tử Minh .

Lâm San San biết Ngô Việt tửu lượng không tốt, hơn nữa đã uống say, liền dễ dàng nói thật.

Tuy rằng hai người cũng thường xuyên tính toán lẫn nhau, nhưng là ở chung lâu rồi, Lâm San San nội tâm vẫn rất quan tâm cô ta.

Cô ta (Lâm San San) hôm nay khuyên can mãi, rốt cuộc mới đem được Ngô Việt kéo đến quán bar, thấy cô ta (Ngô Việt) thật sự là uống không được, mới đem cô ta về nhà, muốn từ trong miệng moi ra tin tức.

Lâm San San đứng dậy, muốn ra phòng khách lấy nước cho Ngô Việt, lại không cẩn thận làm rơi một quyển nhật ký.

Cô ta trầm tư, do dự có nên nhìn trộm đồ riêng tư của người khác hay không.

Nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nhặt lên trước.

Trùng hợp là, lúc cô ta cúi người, lại thấy được rõ ràng nội dung trong trang nhật ký đang mở ra.

Một trang kia viết chính là, có nội dung liên quan đến Dương Tử Minh .

Lâm San San cứng đờ thân mình, cũng không cầm sổ nhật ký lên xem, cứ như vậy vẫn cúi người, xem xong hết toàn bộ.

Lâm San San có chút không thể tin được, đầy mặt đều là hoảng sợ. Cô ta lay tỉnh Ngô Việt, thử hỏi: “Cậu của cậu như thế nào lại biết việc trong nhà của Dương Tử Minh a?”

Ngô Việt uống nhiều quá, não không hoạt động, buột miệng thốt ra: “Cậu tớ tham ra điều tra vụ án diệt môn năm đó, công tác sau đó cũng là ông ấy làm.”

Lâm San San đã từng nghe Ngô Việt nói, cậu cô ta trước kia là cảnh sát, sau lại không biết vì cái gì lại đi làm cảnh ngục.

Nghe được Ngô Việt nói như vậy, trong lòng càng thêm khẳng định, bên trong nhật ký viết chắc chắn là sự thật. Cậu của Ngô Việt rất thương cô ra, lộ ra tin tức tư mật cho cô ta cũng không có gì kỳ quái.

Lâm San San đã biết bí mật này, cũng không rảnh quan tâm Ngô Việt. Cô ta cùng ba mẹ Ngô Việt chào hỏi, nói mình trong nhà có việc, không thể ở lại qua đêm, xong liền vội vàng chạy nhanh ra cửa.

Trên đường về nhà, Lâm San San đầu óc hỗn loạn. Cô ta không thể tin được Dương Tử Minh sạch sẽ ôn hòa như vậy, thế nhưng lại có một quá khứ âm u đen tối như thế.

Cô ta nhớ tới khi học sơ nhị, là lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Khi đó Dương Tử Minh mới từ quê quán ở huyện thành chuyển đến Nhất trung. Cô ta nhìn Dương Tử Minh ở trên bục giảng giới thiệu bản thân, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt tuấn dật, góc cạnh rõ ràng của hắn.

Cô ta so với Ngô Việt, so với Cố Mãn Nguyệt, so với tất cả mọi người còn biết hắn sớm hơn, thích hắn sớm hơn cả.

Nhưng vì cái gì cuối cùng người ở bên hắn lại không phải mình? Nếu lúc sơ trung mình có thể đem tình cảm giấu trong đáy lòng lúc thổ lộ ra với hắn, hiện tại có phải hay không bây giờ trong lòng hắn chỉ có thể có chính mình?

Thời gian không thể chảy ngược, nhưng cô ta có lẽ có thể nắm chắc cơ hội lần này.