Chương 18. Mê hoặc (hơi h+)

Thứ sáu, sau khi tan học, Dương Tử Minh cất sách vở, lại lấy bài thi của Cố Mãn Nguyệt từ trong ngăn bàn của cô ra. Hắn nhìn một cái, chần chừ một chút cuối cùng vẫn là cầm lấy bỏ vào trong cặp.

Không chờ được đến cuối tuần, hôm nay hắn nhất định phải đi tìm cô.

“Lớp trưởng, cậu đã đọc thư chưa?”

Dương Tử Minh đang cúi đầu nhắn tin với Nguyệt Lượng của hắn, nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu lên liếc mắt một cái. Phát hiện ra là Lâm San San, lông mày hắn nhíu chặt lại, thư gì?

Di động lại rung lên, Cố Mãn Nguyệt đã hồi âm. Nguyệt Lượng đồng ý cho hắn gặp mặt. Hắn hoàn toàn không rảnh quan tâm Lâm San San, cũng lười để ý mấy lời khó hiểu của cô ta, vẻ mặt lạnh lùng, lập tức rời đi.

Lâm San San không cam lòng, đang muốn đuổi theo lại bị người túm lấy tóc, từ đằng sau kéo lại.

“Lâm San San, mày lại định giở trò gì? Tưởng rằng chính chủ không ở đây lại có thể làm tiểu tam sao?” Tần Giai Oánh giật mạnh tóc cô ta, lời nói ra cũng không lưu tình chút nào.

Da đầu bị kéo đến tê dại, cô ta nhìn Dương Tử Minh đã đi xa, trong lòng tức giận, chịu đựng đau, đẩy Tần Giai Oánh ra.

Lâm San San nói: “Liên quan gì tới cậu?”

Tần Giai Oánh mỉa mai: “Mày còn có mặt mũi để nói? Dương Tử Minh căn bản là không thèm quan tâm mày, mày lại còn mặt dày đeo bám?

“Cậu biết được cậu ấy không để ý tôi? Cậu là cậu ấy chắc?”

Tần Giai Oánh xem cô ta già mồm cãi láo, từ trong túi móc ra một phong thư, mở ra, đọc diễn cảm: “Tử Minh , cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Đó là một mùa hè… Có một số việc tớ muốn nói với riêng cậu, tan học tớ ở sân thể dục chờ cậu. Không gặp không về.”

Đây là thư tối qua cô ta viết, sáng nay lén bỏ vào sách của Dương Tử Minh . Vì sao lại có thể ở chỗ của Tần Giai Oánh?

Tần Giai Oánh thấy sắc mặt cô ta đỏ bừng, biểu tình khẩn trương, liền bắt đầu bịa chuyện: “Là Dương Tử Minh đưa cho tao.”

Lâm San San bị đả kích: “Cậu nói láo!”

Tần Giai Oánh trả lời: “Có phải nói láo hay không, trong lòng mày còn không rõ chắc? Nếu cậu ta muốn đi gặp mày, vừa rồi sao lại không để mày vào mắt?”

Lâm San San vội vàng lấy lại thư trong tay Tần Giai Oánh: “Là cậu ăn trộm đúng không?”

Tần Giai Oánh nhướng mày. Cô ta đúng là đã đoán trúng. Cô đã sớm phát hiện Lâm San San có gì đó không đúng. Phút trước cô ta vừa mới kẹp lá thư vào trong sách, phút sau Tần Giai Oánh liền lập tức đem lấy đi.

Mặt cô nàng vẫn không đổi sắc: “Tao kệ mẹ nó mày tin hay không. Dương Tử Minh bảo tao nói với mày, chuyện không đáng quan trọng cậu ta cũng không thèm để ý.”

Tần Giai Oánh nói xong liền quay đầu đi, là chị em tốt thì nên lúc chính chủ không ở liền phải giúp đỡ diệt trừ sạch tiểu tam a.

Lâm San San trong mắt đầy nước mắt, nắm chặt lá thư trong tay, trong đầu hiện lên dáng vẻ cười cợt mỉa mai đắc ý của Tần Giai Oánh. Dương Tử Minh đối với cô ta ánh mắt như nhìn người xa lạ, còn có Cố Mãn Nguyệt từng cho cô ta mấy cái tát. Lúc ấy trên mặt vô cùng nóng rát, cô ta đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ rành rành.

Nếu cô ta đã không chiếm được thì nhất định phải đem tất cả phá hoại toàn bộ. Dương Tử Minh không chọn cô ta, cô ta nhất định phải khiến cho hắn nếm thử cảm giác một lần bị vứt bỏ.

Cố Mãn Nguyệt không phải rất đắc ý sao? Cô liền phải làm cho tất cả mọi người biết, Cố Mãn Nguyệt ánh mắt chỉ có như vậy. Cô ta chọn tới chọn lui, cuối cùng chỉ chọn được một kẻ đầy tì vết.

Khi còn trẻ, ít ai có thể điều khiển được hành động của bản thân. Nếu không cẩn thận, bạn có thể đẩy mọi chuyện quá tầm kiểm soát mà không thể vãn hồi.

“Ding dong ding dong.”

Nghe được tiếng chuông cửa, Cố Mãn Nguyệt đang quấn chăn bông liền nhảy xuống giường, chạy một mạch ra mở cửa.

Cuối cùng cũng thấy được Dương Tử Minh a. Cố Mãn Nguyệt đến gần, đầu chui vào ngực Dương Tử Minh cọ qua cọ lại, thật giống như mèo con đang làm nũng, lúc nói chuyện còn mang theo hơi hơi giọng mũi.

Dương Tử Minh đem mèo con ôm lấy, áp mặt lên trán cô: “Hình như không có nóng nữa.”

Cố Mãn Nguyệt mới uống thuốc xong, cuộn mình trong ổ chăn làm cho cả người ướt đẫm toàn mồ hôi. Cô đang định đi tắm rửa một phen không nghĩ tới Dương Tử Minh lại đến nhanh như vậy.

Hai người cũng chỉ không gặp nhau có ba bốn ngày nhưng lại cảm giác như đã xa nhau cả một thế kỷ.

Rất nhanh chóng, trong không khí đã tràn ngập hơi thở du͙ƈ vọиɠ, trong lòng của hai người đã muốn rục rịch không yên.

Dương Tử Minh không thể kìm lòng, cúi người liền hôn cái miệng nhỏ mà mình tâm tâm niệm niệm bấy lâu.

Cố Mãn Nguyệt rất nhanh liền có phản ứng, nâng bàn tay chặn lại cái hôn của hắn: “Em còn chưa khỏi hẳn đâu!”

Dương Tử Minh thừa dịp đi xuống, liếʍ đi những giọt mồ hôi còn sót lại trên cổ cô.

“Em còn chưa tắm rửa qua đâu.”

Lại bị ngăn cản lần nữa, vẻ mặt Dương Tử Minh có chút bất mãn, nhưng hắn rất nhanh liền nén xuống cảm xúc đang mất kiểm soát của mình.

Hắn phát hiện từ sau khi càng ngày càng thân mật với Nguyệt Lượng, chính bản thân cũng sắp không khống chế được ý nghĩ biếи ŧɦái ở sâu trong nội tâm âm u của hắn.

Bất cứ lúc nào, hắn cũng đều muốn “làm” cô.

Muốn cho làm cho cô giống như trong giấc mộng của hắn, vì hắn mà rêи ɾỉ, hai cánh mông mềm mại bị hắn nắn bóp đến lưu lại từng dấu tay đỏ thẫm.

Hắn nhớ tới lần trước, cảm giác ngón tay của hắn bị thịt mềm trong hoa huyệt gắt gao bao vây hấp thụ lấy.

Hắn ảo tưởng vô số lần, nếu như hắn thật sự đi vào sẽ có tư vị mất hồn ra sao.

Nguyệt Lượng mảnh mai như vậy, nơi đó thật quá nhỏ so với hắn.

Nếu đi vào, cô có thể hay không sẽ đau, cô có thể hay không sẽ khóc.

Cô không được khóc. Cô khóc, hắn sẽ mất khống chế. Hắn sẽ càng muốn hung hăng mà cắm vào, nặng nề mà xỏ xuyên qua cô.

Nhớ tới khi cô cao trào, cô ngẩng đầu, cần cổ mảnh khảnh, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt giống như được bao trùm bởi làn sương mù.

Hắn ảo tưởng nhìn thấy một lần nữa.

Hắn muốn nhìn Nguyệt Lượng lêи đỉиɦ.

Hắn cúi đầu, hai chân đã lún sâu vào vực thẳm. Bả vai hắn bị cánh tay mềm mại như không xương của Nguyệt Lượng leo lên.

Hắn đã vô lực chống cự. Hắn chỉ có thể trầm luân.

Càng lún càng sâu.

Hắn ôm Cố Mãn Nguyệt vào phòng tắm, ném đi cái chăn vướng bận.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng phấn. Bởi vì ra mồ hôi, chất vải dán sát vào thân thể, phác hoạ ra hình dạng bầu ngực mượt mà cao ngất. Cô ở nhà không có thói quen mặc nội y, mất đi chăn ấm áp, lại bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chằm chằm, đầṳ ѵú đứng thẳng lên, lông tơ thật nhỏ trên cánh tay cũng dựng lên.

Dương Tử Minh đem cô đặt dưới vòi sen, mở khóa để nước ấm chảy ra, trực tiếp tưới ướt toàn thân cô.

Hắn vén ra mái tóc bị nước làm ướt dán sát trên mặt cô, ngón tay vuốt ve vành tai mềm mại, nhẹ giọng nói: “Anh giúp em tắm nhé.”

Phòng tắm tràn ngập không khí nóng rực. Trên gương che kín sương mù, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh đang quấn quýt lấy nhau.