Chương 2

Dáng người Quý Hiểu Vân rất đẹp, đặc biệt là đôi thỏ trắng bị chiếc áo che kín căng phồng, mông vểnh cao lên, khiến người đàn ông nhìn qua không nhịn được nuốt nước miếng.

Ở trong lớp thành tích của cô là kém nhất, từ trước đến nay luôn không đạt tiêu chuẩn. Cố Mạc là thầy giáo của cô, cũng là bạn bè thân thiết với ba mẹ cô. Ba mẹ cô nhờ cậy anh kèm cặp, vậy nên chỉ cần thành tích của cô không đạt, anh sẽ lại trừng phạt cô.

Cố Mạc duỗi tay ra phía trước bắt lấy bộ ngực to vì động tác của anh mà không ngừng đong đưa, dùng sức vuốt ve, đem con thỏ nhỏ bầu bĩnh nặn thành đủ loại hình dáng. Tay khác duỗi đến nơi hai người giao hợp, sờ vào âm đế đã sưng to, anh dùng sức vuốt ve, dùng tốc độ cô không thể chịu nổi, không ngừng luật động dưới thân cô, mạnh mẽ thọc vào rút ra.

“Ưʍ.... A.... Thầy.... Chậm một chút.... Em chịu không nổi..... Ưm a..... Thầy... Em.... Em muốn ra...... A a a ....” Cơ thể Quý Hiểu Vân kịch liệt run rẩy, anh mạnh mẽ xỏ xuyên vào huyệt động nhỏ, một cổ dâʍ ɖị©ɧ từ trong cơ thể chảy ra, thấm ướt côn ŧᏂịŧ thô to tráng kiện đỏ tươi của Cố Mạc, kɧoáı ©ảʍ ập đến khiến anh càng thọc vào rút ra mãnh liệt hơn.

“A a a… không nổi... Thầy...... Anh muốn cắm chết em... Ưm a a .....” Kɧoáı ©ảʍ không ngừng lan tỏa cơ thể, Quý Hiểu Vân không nhịn được mà rêи ɾỉ.

“Thầy chưa bắn, cố chịu đựng chút.” Cố Mạc bế cô lên, đặt cơ thể yêu kiều lên bàn làm việc, kéo chân dài nhỏ nhắn đặt lên vai mình, côn ŧᏂịŧ thô to không ngừng thọc vào tiểu huyệt đang co rút, anh cúi người, há miệng cắn một con thỏ nhỏ, không ngừng khıêυ khí©h.

Theo sự va chạm của anh, âm thanh ám muội vang lên trong phòng làm việc, trong không khí ngập tràn hơi thở da^ʍ mỹ ngọt ngào.

“Ưm ~ Thầy..... Em không được nữa rồi..... Tha cho em đi..... Ưm a a a...... Đừng cắm sâu như vậy...... A......” Côn ŧᏂịŧ thầy giáo thô to, mỗi lần cắm vào đều lấp đầy da^ʍ huyệt, khiến cô cảm thấy căng tràn, nhưng rất nhanh lại được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lan tỏa khắp cơ thể.

Cô càng xin tha, Cố Mạc càng mãnh liệt hơn, một tay bóp chặt đồi núi trắng tuyết, dùng miệng liếʍ mυ"ŧ cắn xé, bàn tay dưới thân không ngừng nắn bóp âm đế, nhiều phía kí©h thí©ɧ, thân thể trắng nõn như bạch ngọc không ngừng run rẩy, hết đợt này đến đợt khác.

Hai cánh hoa nhỏ theo động tác ra vào của côn ŧᏂịŧ không ngừng quay cuồng, bị dâʍ ɖị©ɧ cọ cọ đến ướt sũng, sưng đỏ.

Cố Mạc nhanh mà mạnh, không ngừng va chạm huyệt động lầy lội, da^ʍ huyệt cao trào không ngừng co rút, làm qυყ đầυ bắn ra hàng vạn tinh hoa, tưới tắm tràn đầy tử ©υиɠ.

Cơ thể Quý Hiểu Vân tê liệt hoàn toàn, thân thể mềm mại ngã ra bàn, mở to miệng nhỏ không ngừng hút lấy không khí.

“Tiểu da^ʍ nữ, vì không đạt điểm tốt, tôi phát em giữ trong da^ʍ huyệt cái trứng rung này. Nếu em lén lút lấy ra, tôi sẽ nghiêm khắc trừng phạt em.” Từ trong ngăn kéo, Cố Mạc lấy ra một quả trứng rung, kéo chân nhỏ vô lực của cô ra, ngón tay tách hoa môi, vì bên trong có một lượng dâʍ ɖị©ɧ lớn, nên rất thuận lợi nhét trứng rung vào.

“Thầy, đừng mà...” Trứng rung lạnh lẽo bị nhét vào tiểu huyệt vẫn còn dư vị cao trào, lại thêm một tác nhân kí©h thí©ɧ, khiến da^ʍ huyệt co rút một trận, nhịn không được lại tiết ra dâʍ ɖị©ɧ.

“Thật dâʍ đãиɠ, tôi chưa làm gì em đã lại cao trào rồi, kẹp chặt hai chân vào, kẻo lại rớt ra ngoài.” Cố Mạc vỗ mông cô một cái, lưu manh nói.....