Chương 3

Thầy giáo thật sự quá biếи ŧɦái, vậy mà để trứng rung vào da^ʍ huyệt của cô, để cô vào học. Quý Hiểu Vân cảm thấy thẹn muốn chết, cô rất muốn lấy ra nhưng nghĩ đến lời cảnh báo của người thầy biếи ŧɦái kia, cô lại không dám, sợ anh sẽ dùng biện pháp dâʍ ɖu͙© nào đó tra tấn cô nữa.

Quý Hiểu Vân cố kẹp lại hai chân đang mềm nhũn, gian nan vào phòng học, may mắn trứng rung còn chưa hoạt động, nếu không thì cô không thể nào chịu nổi.

Cô cảm thấy dọc đường, luôn có những ánh mắt dâʍ ɖu͙© của nam sinh lướt qua nhìn mình, cô càng thêm dùng sức khép chặt hai chân lại, sợ bị bọn họ biết mình là một nữ sinh dâʍ đãиɠ.

Không dễ dàng gì trở về phòng học, cô vừa ngồi xuống thì có nam sinh phía sau vỗ vỗ vai cô, ánh mắt dâʍ ɖu͙© của cậu ta nhìn cô cơ hồ khiến cô bại lộ thân thể trong không khí, “Hiểu Vân, sao hôm nay cậu đi nhìn lạ vậy?”

Bầu ngực lớn trắng nõn dụ hoặc quá! Đột nhiên cậu ta vươn tay luồn vào áo cô, bắt lấy một con thỏ bầu bĩnh, bóp nhẹ một cái.

“A.....” Kɧoáı ©ảʍ tê dại truyền từ núi ngọc, lan ra toàn thân thể, tiểu huyệt Quý Hiểu Vân co rút một trận, huyệt nhỏ đè ép trứng rung, kí©h thí©ɧ ập đến khiến âm huyệt không chịu đựng nổi tiết ra một cổ dâʍ ɖị©ɧ khiến qυầи ɭóŧ cô ướt đẫm.

Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, rút tay cậu ta ra khỏi áo mình, vừa quay đầu liền thấy Cố Mạc biếи ŧɦái cầm giáo án vừa hay vào lớp, thấy cô bị nam sinh kia sờ ngực phát ra tiếng kêu mất hồn, tức khắc khuôn mặt tuấn tú của anh đen lại.

Thảm rồi! Thầy tức giận rồi! Ngay sau đó, cô nhìn thấy Cố Mạc cho tay vào túi quần, tiếp đó trứng rung trong râm huyệt cô bắt đầu rung lên.

“Ưʍ......” Mới nãy bị thầy làm khiến da^ʍ huyệt vẫn còn mẫn cảm, lúc này trứng rung vừa động, thiếu chút nữa Quý Hiểu Vân nhảy dựng lên, cô nhanh tay che miệng mình lại, tránh không nhịn được mà rêи ɾỉ. Cô cúi đầu, khép chặt hai chân lại, cố khắc chế kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đang ập đến.

“Tôi mới sờ ngực cậu một chút, cậu không giận đến mức khóc đấy chứ.” Nam sinh sau lưng cho rằng cậu ta vừa bắt nạt cô, nên cô mới khóc thút thít.

“Đừng động vào tôi.” A, đừng rung nữa, cô không chịu nổi, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng tiết ra từ huyệt động khiến mảnh vải che chắn duy nhất ướt sũng. Quý Hiểu Vân dùng sức cắn môi dưới, tay nắm chặt để trên đùi, nửa người trên gần như dựa vào mép bàn, không dám ngẩng đầu lên.

“Chúng ta bắt đầu vào học, Triệu Ba, em lên đây, giải bài này lên bảng.” Cố Mạc lạnh lùng chỉ vào một đề mục trên bảng đen.

“A.......” Triệu Ba ngây người, cái hình khó nhằn như vậy, thầy còn chưa giảng mà, cậu ta lắc đầu, “Thưa thầy, em không biết làm.”

“Không giải được thì đứng lên, ra ngoài.” Ánh mắt Cố Mạc sắc bén.

Cả người Triệu Ba run run, hoàn toàn không dám phản kháng, chán nản đứng lên đi ra ngoài.

“Quý Hiểu Vân, em đứng lên.” Cố Mạc nguy hiểm nhìn Quý Hiểu Vân, ngữ khí ra lệnh không cho từ chối nửa lời.

Quý Hiểu Vân đang chống cự lại kɧoáı ©ảʍ đến từ trứng rung trong da^ʍ huyệt, cô hoảng sợ lắc đầu: “Thưa thầy, em không biết làm.”

“Gọi em thì em đứng lên, đừng nhiều lời.” Cố Mạc tức giận, toàn bộ học sinh trong phòng học ngậm chặt miệng, không dám hé răng.

Anh muốn làm gì?

Quý Hiểu Vân khép chặt hai chân bủn rủn đi đến trước mặt anh, may mà hôm nay cô mặc một chiếc váy tối màu, dâʍ ŧᏂủy̠ bị thấm ra cũng không sợ bị nhìn thấy.

“Đây là bài hôm nay tôi sẽ dạy, cho các em mười phút đọc thật kĩ, không được ngẩng đầu lên, nếu không sẽ bị phạt.” Cố Mạc ra lệnh, cả lớp lập tức cúi xuống đọc sách, không dám ngẩng đầu.

“Em đứng ở đây xem, không hiểu chỗ nào thì hỏi tôi.” Cố Mạc mở sách giáo khoa ra trước mặt cô, để cô đứng trên bục giảng.

Quý Hiểu Vân bị trứng rung tra tấn đến mức đứng không vững, cô đứng cạnh anh. Ngay lúc này, váy cô bị vén lên, một bàn tay thon dài chui vào qυầи ɭóŧ ướt đẫm của cô.

Anh cười gian xảo, cho tay vào qυầи ɭóŧ, tà ác vuốt ve cúc huyệt.