Chương 4

"A.....” Quý Hiểu Vân bị động chạm hoảng hốt lên tiếng, cô lập tức dùng tay che miệng lại.

Phía dưới có bạn học ngẩng đầu lên nhìn, nhưng không thấy gì bất thường nên lại cúi xuống đọc sách.

Đúng lúc này, bàn tay xấu xa kia lại vuốt ve cúc huyệt cô, ngón tay hơi lướt qua huyệt nhỏ lập tức dính một ít dâʍ ɖị©ɧ. Ngón tay đó đột nhiên cắm vào cúc huyệt cô.

Thân thể Quý Hiểu Vân vốn dĩ đã không chịu được trở nên run rẩy, nay lại càng run rẩy hơn, cô chịu đựng cùng lúc hai luồng kí©h thí©ɧ, nhỏ giọng lí nhí xin tha, "Thầy… thầy đừng làm vậy...... Tha cho em...... Sẽ bị phát hiện mất..... ưm ưm ưʍ.....”

Cố Mạc đứng ở sau lưng cô, một bàn tay ôm lấy eo cô, cố định thân thể nhỏ nhắn lại. Một bàn tay khác ở dưới váy không ngừng thọc vào rút ra trong cúc huyệt, anh cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Chỉ cần em không kêu ra tiếng thì sẽ không ai biết.”

Cô không thể nào chịu được, phía trước có trứng rung không ngừng rung bần bật trong da^ʍ huyệt, phía sau có bàn tay tà ác thọc vào rút ra trong cúc huyệt. Dâʍ ŧᏂủy̠ cứ thế theo chân cô tí tách nhỏ giọt trên mặt đất.

A a a..... Ngượng chết mất, thầy giáo biếи ŧɦái, không ngừng dạy dỗ cô trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của anh.

"Nhịn một chút.” Cố Mạc rút ngón tay từ cúc huyệt cô ra, cởi khóa quần, cầm côn ŧᏂịŧ đã sưng to chạm vào lưng cô, nghiêm trang nói, "Bạn học Quý, đề bài này, em đọc có hiểu không?”

Anh vừa nói, không đợi Quý Hiểu Vân trả lời, anh nắm eo cô, hạ thân dùng sức tiến vào.

“Ưʍ.....” Côn ŧᏂịŧ thô to nóng bỏng cứ thế cắm vào cúc huyệt đang run rẩy của cô, Quý Hiểu Vân chỉ cảm thấy đau đớn như thể cúc huyệt đang bị xé rách, thiếu chút nữa là cô ngất đi. Đây không phải lần đầu tiên anh cắm vào cúc huyệt, nhưng nơi đó vẫn không thể thích ứng với kích cỡ to lớn của anh.

"Em thật dâʍ đãиɠ, muốn làm gãy côn ŧᏂịŧ của tôi sao, kẹp chặt như vậy.” Cố Mạc dùng sức giữ eo cô, nửa người trên không nhúc nhích, nửa người dưới dùng sức lay động, ra sức va chạm.

Bục giảng rất cao, có thể che khuất hai người họ.

Từ trước đến nay Quý Hiểu Vân chưa từng bị làm trước nhiều người, lại còn bị làm ở hậu huyệt. Cô nắm chặt tay, che miệng nhỏ, cố gắng không phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Côn ŧᏂịŧ của Cố Mạc không ngừng thọc vào rút ra nơi hậu huyệt, mỗi lần đều chạm đến trứng rung bên da^ʍ huyệt, cơn đau đớn ở hậu huyệt nhanh chóng bị từng đợt kɧoáı ©ảʍ tê dại thay thế. Vì sợ bị người khác phát hiện, cô càng trở nên mẫn cảm hơn, anh lại cắm vài cái, cơ thể cô run rẩy, da^ʍ huyệt càng trở nên lầy lội, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng tiết ra. Cô không thể đếm được đây là lần thứ mấy mình cao trào.

Khuôn mặt Quý Hiểu Vân đỏ ửng như sắp nhỏ ra máu, đồi núi trắng tuyết không ngừng va chạm bục giảng. Hình ảnh này không cẩn thận lọt vào mắt một nam sinh, cậu ta không dám nhìn trực diện mà chỉ dám nhìn trộm. Côn ŧᏂịŧ dưới thân cứ thế dựng lên làm cậu ta đau đớn khó chịu. Cậu ta nhịn không được mà cầm lấy côn ŧᏂịŧ, không ngừng thủ da^ʍ.

"Bạn học Quý, em còn chưa trả lời tôi, bài này em có hiểu không?” Theo đó là từng cú đâm mạnh, trực tiếp đâm lêи đỉиɦ. Vẻ mặt của Cố Mạc vẫn lành lạnh, trong giọng nói không có chút du͙© vọиɠ nào hỏi cô.

"Em........ Ưʍ......” Quý Hiểu Vân vừa mở miệng không nhịn được mà rêи ɾỉ ra tiếng. Bạn học phía dưới lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cô kỳ lạ.