Chương 25

Chương 25:

"A... Thầy... Ngứa quá... Anh cởi trói cho em đi... Ngứa quá... " Đầu lưỡi anh vô cùng linh hoạt cuốn lấy đỉnh hồng, rồi vòng quanh quầng nhũ, thỉnh thoảng xoay tròn liếʍ láp, kɧoáı ©ảʍ tê dại truyền khắp thân thể cô, khiến cô không nhịn được mà rêи ɾỉ.

"Đây là trừng phạt em." Hôm nay cô phản kháng anh, còn chạy ngay trước mặt anh, ở trên tàu điện ngầm bị người đàn ông xa lạ chạm vào đã ướt đẫm. Tuy người đàn ông đó là anh, nhưng nghĩ đến việc đó là một người đàn ông khác cô cũng sảng khoái như vậy khiến anh rất không thoải mái, cực kỳ không vui.

"A... Thầy... Ngứa quá..." Rượu vang đỏ từ từ chảy xuống dưới thân cô, lướt qua hoa môi khiến da^ʍ huyệt trống rỗng của cô vô cùng khó chịu. Cô vặn vẹo thân thể, muốn cọ xát hai chân với nhau nhưng hai chân bị cố định hai bên mép giường, không có cách nào chạm vào nhau khiến cô ngứa phát khóc.

"Bé con dâʍ đãиɠ, mới như vậy đã không chịu được rồi?" Cố Mạc híp đôi mắt nguy hiểm, cầm lấy bình rượu vang đỏ, rút hũ nút ra, cắm bình rượu vào da^ʍ huyệt đã sớm ướt đẫm của cô.

Bình rượu lạnh băng không hề báo trước bị nhét vào hạ thể, Quý Hiểu Vân sợ đến mức nuốt một ngụm khí lạnh, hoảng sợ cầu xin: "Thầy, Anh đừng làm vậy... Đừng mà... A... Không muốn a..." Rượu vang đỏ lạnh băng tràn vào da^ʍ huyệt cô.

"Nâng mông lên, nếu để rượu vang đỏ chảy ra ngoài thì lát nữa xem tôi trừng phạt em như nào." Cố Mạc giơ tay lên, đánh mạnh vào mông cô.

Giọng nói anh vô cùng nghiêm khắc, Quý Hiểu Vân không dám phản kháng, cô nâng mông lên, da^ʍ huyệt không ngừng co rút, giữ chặt chai rượu vang ở da^ʍ huyệt.

"Đúng rồi, chặt chút nữa." Rượu vang đỏ từ từ rót đầy da^ʍ huyệt cô, Cố Mạc lấy bình rượu ra, đôi tay mở rộng chân cô, anh quỳ gối giữa hai chân cô, cúi đầu ngửi một chút, rượu vang đỏ tinh khiết hòa với mùi hương thơm ngọt của thiếu nữ thêm một chút mùi hương thành thục của người phụ nữ. Chỉ mới ngửi vài lần đã khiến thể xác và tinh thần người ta nhộn nhạo, anh khẽ liếʍ da^ʍ huyệt dâʍ đãиɠ.

"A..." Thân thể mẫn cảm của Quý Hiểu Vân run rẩy, rượu vang đỏ tràn ra khỏi miệng huyệt, anh lập tức mở miệng uống từng ngụm rượu đỏ như máu.

"Thầy... Bẩn... Anh đừng làm vậy... A... Thầy... Ngứa quá... A a... Em không chịu nổi... A a..." Đầu lưỡi anh bắt đầu càn quét cửa huyệt cô, đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy âm hạch dùng sức liếʍ mυ"ŧ. Quý Hiểu Vân chỉ cảm thấy cơ thể trống rỗng càng thêm ngứa, cô không ngừng giãy giụa, vặn vẹo thân thể, nhưng đổi lại chỉ có tiếng xích sắt không ngừng va chạm vào nhau phát ra âm thanh loảng xoảng.

Cô càng cầu xin, anh càng dùng sức liếʍ mυ"ŧ.

"A a... Thầy... Em không chịu được... A a a..." Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt không ngừng lan ra toàn thân thể, thịt non mềm trong da^ʍ huyệt không nhịn được mà co rút, hỗn hợp dâʍ ɖị©ɧ và rượu vang đỏ bất ngờ bắn lên mặt Cố Mạc.

"A... Thầy... Em không cố ý..." Nhìn khuôn mặt người đàn ông bị mình phun lên, Quý Hiểu Vân vừa hổ thẹn vừa cảm thấy hoảng sợ.

"Tôi không trách em, em sợ hãi làm gì?" Cố Mạc lấy khăn giấy lau sạch hỗn hợp rượu vang đỏ trên mặt, lại nhìn huyệt nhỏ dưới thân như thể đang hô hấp, lúc đóng lúc mở. Khóe môi anh khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười gian tà, ngón tay cắm xuống, đùa nghịch thịt non bên trong, "Tiểu huyệt em vô cùng trống rỗng, rất muốn bị tôi lấp đầy."

--------

Tuần say tiếp tục, nếu tuần sau ngộ quên, hãy nhắc ngộ T_T