Chương 26

"A... Thầy... Anh đừng làm vậy... A a a..." Bị anh dạy dỗ nhiều lần nên da^ʍ huyệt cô vô cùng mẫn cảm, chỉ cần anh chạm vào thì dâʍ ɖị©ɧ không ngừng chảy ra.

"Đừng làm vậy là muốn như vậy, bé con lẳиɠ ɭơ, em chê ngón tay tôi không đủ thô, không đủ to, không thể thỏa mãn em đúng không?"

"Không phải... Em không có ý này... A... Thầy... Anh cởi trói ra đi... Em muốn ôm anh... Thầy... A a..." Nhìn anh dùng ngón tay đùa nghịch hạ thể mình, Quý Hiểu Vân vô cùng khát vọng được ôm anh.

"Hừ, làm gì có chuyện dễ dàng tha thứ cho em, phải dạy dỗ em một trận. Bé con dâʍ đãиɠ này, em phải bị trừng phạt vì hành động hôm nay của mình."

Cố Mạc vừa nói xong thì bất ngờ rút ngón tay ra.

"A..." Vốn dĩ da^ʍ huyệt cô vô cùng ngứa nay càng khó chịu hơn, khiến cô không chịu nổi, cô rơi lệ nhìn anh, "Thầy..." Cô muốn, cô rất muốn!

"Muốn thầy làm em sao?" Cố Mạc cầm một cái roi bằng da, nhìn âm hạch sưng đỏ của cô, anh nở nụ cười tà ác.

"Thầy... Anh muốn làm gì?" Quý Hiểu Vân hoảng sợ nhìn anh.

"Thầy muốn hầu hạ em, có phải em rất vui, rất mong chờ không?" Cố Mạc giơ roi lên, quất xuống âm hạch của cô.

"A..." Roi nhỏ đánh vào âm hạch mẫn cảm, có hơi đau nhưng ngay sau đó bị thay thế bằng kɧoáı ©ảʍ không nói nên lời.

"Em xem mình lẳиɠ ɭơ thành cái dạng gì rồi, đánh em, em cũng rất sung sướиɠ đúng không?" Cố Mạc tiếp tục dùng roi đánh lên viên trân châu đáng thương.

"A... Thầy... Đau... Ưm ưm ưʍ..." Roi nhỏ đánh vào âm hạch, tuy hơi đau nhưng vô cùng sảng khoái, thân thể Quý Hiểu Vân không khống chế được mà run rẩy.

"Chỉ đau thôi sao? Bé con, nhìn tiểu huyệt của em này, chảy nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ như vậy là muốn quyến rũ ai?" Cố Mạc cầm roi da, chậm rãi mơn trớn âʍ ɦộ, để roi trên hoa môi, dùng sức nghiền nát thịt non.

"A... Thầy... Ngứa quá... Em không chịu được... Anh đừng làm vậy... Em không chịu được đâu... A a a..." Roi nhỏ nghiền ép thịt non khiến từng đợt kɧoáı ©ảʍ trong thân thể cô dâng trào mãnh liệt. Quý Hiểu Vân dùng sức giãy giụa, cong người lên. Nhưng tay và chân cô đã bị xiềng xích cố định lại, mặc kệ cô có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

Chỉ có thể tiếp tục trầm mê trong kɧoáı ©ảʍ.

"Lẳиɠ ɭơ! Chỉ mới có vậy mã đã không chịu được rồi, sau này không có tôi, có phải em sẽ tìm người đàn ông khác đến thỏa mãn em không?" Nghĩ đến việc cô tìm người đàn ông khác, ngọn lửa giận trong lòng Cố Mạc lại bùng lên. Cô là của anh, anh sẽ không cho bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cô dù chỉ là một cọng lông tơ. Anh híp đôi mắt đen thâm trầm, bất ngờ dùng sức nhét roi da vào hạ thể cô.

"A... Thầy... Em sẽ không... Em thề... Em tuyệt đối không bao giờ tìm người đàn ông khác... Thật mà... Anh tin em... A... Sâu quá... Thầy... Anh tha cho em... Em biết sai rồi... A a a..." Cố Mạc không ngừng dùng roi da thọc vào rút ra khỏi tiểu huyệt, Quý Hiểu Vân sợ anh sẽ chơi cô đến chết, chỉ có thể cao giọng cầu xin.

"Nhớ kỹ lời em nói, nếu bị tôi phát hiện em và người đàn ông khác làm chuyện có lỗi với tôi, tôi sẽ bóp chết em. " Cố Mạc dùng roi da không ngừng thọc vào rút ra khỏi huyệt nhỏ, roi da thô dài không ngừng chọc mạnh vào thịt non mềm trong da^ʍ huyệt cô, khiến thân thể trống rỗng của cô càng thêm ngứa ngáy.