Chương 27

"Thầy... A a... Thầy... Đừng chạm chỗ đó... A a a..." Anh không ngừng dùng roi nhỏ đi vào tiểu huyệt, lại còn cố ý lướt qua thịt non mẫn cảm của cô. Toàn thân Quý Hiểu Vân run rẩy, một cỗ dâʍ ɖị©ɧ phun trào, không ngờ cô lại bị một cây roi nhỏ làm cho cao trào.

"Bé con lẳиɠ ɭơ, thật dâʍ đãиɠ, mới như vậy mà đã cao trào rồi." Cố Mạc chậm rãi rút cây roi ra khỏi huyệt non, anh nheo mắt mang ý lạnh, chậm rãi mở khóa quần, cởϊ qυầи ra, bàn tay nâng mông cô lên, dùng sức hung hăng cắm côn ŧᏂịŧ đã căng cứng từ lâu vào da^ʍ huyệt dâʍ đãиɠ của cô.

Da^ʍ huyệt vẫn còn dư vị sau cao trào, tầng tầng lớp lớp thịt non bên trong không ngừng co rút, nghiền ép côn ŧᏂịŧ khiến anh sảng khoái không nhịn được mà rêи ɾỉ: "A... Chặt quá..." Da^ʍ huyệt cô thật thần kỳ, rõ ràng là bị anh chơi đùa nhiều lần như vậy, cũng dùng nhiều đồ vật để cắm vào mà vẫn chặt như vậy, không lỏng tí nào.

"A... Thầy... Thoải mái quá... Sâu quá... A a a... Thầy... Dùng sức làm em... A a a..." Tuy mới cao trào, nhưng bị roi nhỏ cắm khác hoàn toàn so với bị côn ŧᏂịŧ làm, da^ʍ huyệt cô vô cùng tham ăn, hút chặt lấy côn ŧᏂịŧ lớn.

"Bé con dâʍ đãиɠ này, muốn ăn côn ŧᏂịŧ đến vậy sao?" Cố Mạc dùng sức nhào nặn cặp thỏ đầy đặn, anh cúi đầu hôn lên miệng nhỏ của cô, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi mềm mại của cô, dùng sức liếʍ mυ"ŧ.

"Ưm ưm ưʍ..." Anh bá đạo như vậy, dùng sức hôn cô khiến cô không nói được, chỉ có thể không ngừng rêи ɾỉ. Cô cảm giác được côn ŧᏂịŧ trong da^ʍ huyệt mình đang dần dần lớn hơn, lấp đầy huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ của cô. Thầy rất lợi hại, côn ŧᏂịŧ thô bạo kia có thể khiến cô dục tiên dục tử, nếu không có anh thì cô sẽ không thể nào hình thành thói quen này được, phải nói là sẽ không có người đàn ông nào khác có thể khiến cô trầm mê như vậy.

Cố Mạc hôn cô, thân dưới dùng sức mạnh mẽ ra vào, côn ŧᏂịŧ cứng rắn đâm vào nơi sâu nhất trong da^ʍ huyệt, mỗi lần chạm đỉnh dâʍ ɖị©ɧ lại không ngừng trào ra ngoài, khiến đệm dưới thân cô ướt đẫm.

"Ưʍ..." Sâu quá, chặt quá, sảng khoái quá. Quý Hiểu Vân không ngừng rêи ɾỉ, để thân thể mình gần thân thể anh.

Cố Mạc buông đôi môi mềm mại, đầu lưỡi nóng bóng dọc theo thân thể cô đi xuống, lướt qua con thỏ bầu bĩnh kia thì bất ngờ dừng lại, cắn mạnh đỉnh hồng thơm mềm.

"A.... Thầy... Đau quá... A a... Đau quá..." Anh cắn cô rất mạnh, đỉnh hồng bị anh cắn đến mức sưng đỏ lên, Quý Hiểu Vân sợ hãi giãy giụa, vặn vẹo thân mình, tay chân bị xích sắt cố định phát ra tiếng loảng xoảng, rất quỷ dị.

"Đau sao?" Cố Mạc nhìn biểu cảm đau đớn xen lẫn hưởng thụ của cô, anh cười lạnh một tiếng, bàn tay thon dài giữ chặt mông cô, thân dưới mạnh mẽ ra vào, anh khẽ gầm một tiếng.

"A... Thầy... Chậm một chút... Sâu quá... A a a..." Mỗi lần đi vào anh đều cắm vào tận hoa tâm, tê tê nhức nhức, khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng lại rất hưởng thụ.

"Bé con lẳиɠ ɭơ, em dâʍ đãиɠ như vậy, nhiều nước như vậy, ông đây làm chết em, xem em có thể tìm người đàn ông khác không, em là của tôi." Cố Mạc mặc kệ cô có chịu được hay không, càng cắm càng nhanh hơn.

"A... A... Thầy... Chậm một chút... Em thề... Em sẽ không tìm người khác... Em là của anh... Từ đầu đến chân đều là của anh... Sẽ không có người khác... A a a..." Quý Hiểu Vân lại cao trào, tầm mắt mơ màng nhìn chiếc gương, đột nhiên toàn thân cứng đờ, da^ʍ huyệt hút chặt côn ŧᏂịŧ thô to, cô sợ hãi nói: "Thầy... Có người... Có người đang nhìn chúng ta... A a..."