Chương 12: Nhìn ra được...

Diệc Thần cảm nhận được điều gì đó không ổn ở Duệ Nhi, bàn tay to lớn của anh ấy nắm lấy bàn tay của cô, anhcảm thấy lòng bàn tay của cổ thật lạnh lẽo.

Ánh mắt anh đầy lo lắng, anh nhìn cô, trong ánh mắt ấy hoàn toàn trống rỗng và uể oải, điều này hiếm có ở cô ấy-một người luôn duy trì vẻ ngoài tỉnh táo và thông minh. Rõ ràng,...người kia rất đặc biệt với cổ.

Diệc Thần liếc nhìn người thanh niên ăn nói lưu loát trên sân khấu, một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai anh. Anh lại quay ánh mắt trở lại khuôn mặt của Duệ Nhi, một tia sáng lóe lên trong đầu anh, chợt anh nhận ra điều gì đó.

“Duệ Nhi… em không sao chứ?”

Mọi âm thanh từ thế giới bên ngoài dường như không lọt vào tâm trí cô gái nhỏ lúc này, và não cô dường như ngừng hoạt động vì bị kí©h thí©ɧ đột ngột.

Làm điều gì đó, mình phải làm điều gì đó, ngăn chặn anh ta! Nhưng ....đã quá muộn.

Những gì có thể được thực hiện vào lúc này chứ?

Đôi mắt lơ đãng của cô đột nhiên bắt gặp ánh mắt quan tâm của Diệc Thần.

Cô cắn môi, đôi môi hồng tự nhiên của Duệ Nhi đã bị cắn đến mức hằn dấu răng.

Cô đột nhiên ôm chầm lấy người thanh niên trước mặt, vẻ mặt của Diệc Thần đột nhiên trở nên vô cùng sửng sốt, nhưng suy nghĩ bên trong khiến anh ta nhanh chóng ôm lấy cô, hai tay bắt chéo eo, trói chặt hai người với nhau bởi sợi dây vô hình. Lần đầu tiên, thay vì từ chối cái ôm muốn trói chặt cô vào người, cô lại sánh tay qua cổ anh ấy, như thể cô chủ động.

Học sinh xung quanh không ngờ hai người này lại đột nhiên ra tay như vậy, ngại ngùng lén nhìn, cô đang xéo mắt lên sân khấu chính, thấy Lục Tư Thần ngữ khí lưu loát.Đđột nhiên dường như bị cắt đứt bởi một cái gì đó, và chỉ có tiếng thở nông của anh ấy trong micrô. Tuy nhiên, thời gian tạm dừng chỉ có ba giây, và anh ấy lại đắm chìm vào bài phát biểu của mình với tâm lý tốt hơn. cơ thở ra, hai cánh tay gầy guộc áp vào cổ Diệc Thần, cô có thể cảm thấy động mạch chủ ở cổ anh ấy nhói lên.

“Em muốn đi dạo một mình một lát.” Duệ Nhi thì thầm vào tai anh.

Diệc Thần đưa tay lên sờ sờ đầu cô gái nhỏ làm rối bù:"Được rồi. Có việc gì cứ gọi cho anh."

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy Diệc Thần giống như một người bạn trai. Ít ra thì tại thời điểm này, anh ấy đã không theo dõi cô và hỏi rõ toàn bộ câu chuyện. Rõ ràng, anh ấy nên thấy rằng cô có mối liên hệ với người trên sân khấu, và anh ấy cũng có thể lờ mờ đoán được điều gì đó tồi tệ có thể đã xảy ra giữa hai người, đây là điềm xấu với cô. Anh ấy lại đặt quyền chủ động vào tay cô như anh chàng trên sân khấu kia...

Cô gật đầu lia lịa, “Được rồi.”

Khi Lục Tư Thần đến rồi đi một cách bí ẩn, anh biến mất không dấu vết,. Anh ta có logic mượt mà, điểm nhấn như người bản địa...một phần vì anh ấy đã ở nước ngoài rất nhiều năm.

Diệc Thần có chút lo lắng, anh ta nhìn người hướng dẫn cũng đang cau mày, “… anh ta?”

Giáo viên thở dài, “Ai có thể biết rằng lần này xuất hiện một kẻ sáng giá như vậy.” Anh có thể nghe thấy rõ ẩn ý. Mặc dù anh không giỏi tiếng Anh đến vậy, nhưng anh cũng được coi là người giỏi nhất trong trường, sau khi nghe Lục Tư Thần phát biểu, anh cũng có thể đưa ra phán đoán...Anh gục mặt xuống, và điều cuối cùng anh ấy lo sợ đã xảy ra.