Chương 13: Luôn yếu đuối trước em

Địa điểm tổ chức cuộc thi là trong một trường cao đẳng, trường đã làm tốt công tác phủ xanh, xung quanh có những cây cao thẳng tắp, cành lá tươi tốt. Duệ Nhi đang đứng trước mặt hồ, nhìn mặt hồ đầy sóng gió, và bất giác bên cạnh có thêm nhiều người.

"... Anh có rảnh để chơi trò giả mạo không?"Cô hỏi anh ta.

Lục Tư Thần cười nhạo, "Đóng giả gì vậy? Trong lòng em tôi là người thế à?" Hắn nhún vai, lộ ra vẻ vô tội"Không phải em luôn thích cạnh tranh với tôi? Tôi cũng muốn cạnh tranh với em một lần nữa. "

Cô quay lại và nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Lục Tư Thần.”

“Hả?”

“Anh cố tình làm vậy.”

“Ha” Anh bật ra một tràng cười không thể giải thích được.

Anh ta móc môi, bạn cảm thấy hơi bối rối, khuôn mặt quen thuộc trước mặt không còn có thể quen thuộc giờ đây cũng dần trở nên xa lạ. Anh... là người như thế nào? Cô cố gắng để nhớ - nhân tiện, cô vẫn giữ trong lòng hình tượng một người con trai nhẹ nhàng, thanh lịch và tao nhã. Khi anh ấy còn học trung học,mọi người đều ghen tị với sự xuất sắc của anh ấy.Anh ấy biết cô, anh ấy biết cô.... quá rõ.

"Lục Duệ Nhi, tâm lý của em quá kém."

Cô nắm chặt hai tay, đôi mắt có chút đỏ lên, trợn to hai mắt nhìn hắn

".. . Anh có tự hào không? có tự hào vì đã chiến thắng em một lần không? "Cô biết hiện tại mình đang ở trong trạng thái rất không ổn, như một thứ rác rưởi,và cảm giác rõ nỗi sợ hãi mà Lục Tư Thần đã đem lại. Cơn khó thở làm cô giống như một bệnh nhân hen, và cơn đau giữa các đầu ngón tay và lòng bàn tay có thể khiến cô cảm thấy tỉnh táo một chút.

Nụ cười của Lục Tư Thần cũng bị thu lại, anh cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh nắm tay cô, nhưng bị đẩy ra một cách quyết liệt:

“Đừng chạm vào tôi.” Cô nghiến răng nói.( Lúc không muốn lấy lòng người ta liền xưng tôi liền, chị nhà phũ quá)

Cô ghét Lục Tư Thần! chưa bao giờ hết ghét anh ta.

Anh ấy vẫn muốn kéo cô lại, nhưng cô đã né tránh, nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy và nói từng chữ:

"Đừng, chạm vào, tôi."

Lục Tư Thần sắc mặt trở nên lạnh lùng, kìm chế tức giận nhìn cô như con nhím,:

“Lục Duệ Nhi, đừng phát điên.”

Cô vẫn nhìn anh ta với vẻ chán ghét.

Lục Tư Thần không thích biểu hiện của cổ, trên mặt dần dần xuất hiện một màu đen, giống như dây leo khô leo trên bức tường trắng.

Từ khi bị cô gái này lừa dối hai năm trước, tâm thần của anh ấy không được bình thường, anh ấy chế nhạo chính mình.

Tại sao lại muốn tham gia cuộc thi? Nó thực sự để trả thù cô em gái này?

Không...hẳn là không phải.

Lục Tư Thần biết rất rõ rằng Lục Duệ nhi, người luôn muốn bám lấy anh ta, đã thay đổi mục tiêu của mình, và bây giờ một người khác đang tận hưởng tất cả những gì thuộc về anh ta. Cho dù đây chỉ là một trò chơi được Duệ Nhi dàn dựng cẩn thận. Nhưng anh vẫn muốn lấy lại ánh nhìn của cổ, anh muốn để cả ánh mắt của cổ luôn ở trên mình. Cho dù là lừa dối hay chơi bời, Lục Tư Thần không quan tâm; khi lòng kiêu hãnh sụp đổ, tất cả những gì anh muốn là kéo cô gái này vào vũng lầy, nhưng bây giờ, anh chỉ muốn cô chỉ thuộc về anh, chỉ ở bên anh.

Tất cả sự kiêu ngạo của anh ấy đều là giả vờ trước mặt Lục Duệ Nhi... Anh nói là để trả đũa cô ấy, làm tổn thương cô và để cô nếm trải những gì anh đã phải chịu đựng, nhưng chỉ anh biết....anh chỉ là không muốn để cô ta nhìn thấy bộ dạng đẫm máu vết thương của mình.

Nhưng anh vẫn khát khao

Một mong muốn ảo tưởng để có được tình yêu của Lục Duệ Nhi.

Lục Duệ Nhi là ai?

Cô ấy là một kẻ thần kinh!

Làm sao cô ấy biết tình yêu là gì. Cô là người ích kỷ nhất.